CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Lúc đó cô thà chết không chịu khuất phục, kiên quyết không giao chứng cứ trong tay ra.

Đám tay chân kia định ra tay đánh cô, một cô gái như cô chắc chắn không đấu lại được đám đàn ông cao to, vừa phản kháng vừa bỏ chạy, cuối cùng vẫn bị bọn chúng bắt được, ấn xuống đất.
Lúc đó, bọn chúng nói muốn chém đứt tay cô, để sau này cô không viết bài được nữa, đúng lúc chúng giơ dao lên thì có người cứu cô.
Mấy vệ sĩ áo đen bỗng nhiên xuất hiện, chỉ chớp mắt đã đánh cho đám người kia nằm bẹp một chỗ, sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, liền nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ thắm đặt trên tủ đầu giường, mềm mại mơn mởn, đẹp tuyệt trần, trên đó còn cài một tấm thiếp.
Tấm thiếp viết: Tôi là Zoe, tôi đánh giá rất cao lòng dũng cảm của cô, chào mừng cô đến với tòa soạn báo của tôi.
Lúc đó cô mới biết, người cứu cô là sếp của tạp chí Z – anh Zoe.


Tòa soạn báo của anh ta trước giờ không tuyển người, nhân viên của anh ta đều do anh ta mời đến bằng nhiều cách thức.

Hơn nữa, tất cả bọn họ đều thuộc quản lý trực tiếp của Zoe, chỉ có anh ta là cấp trên của bọn họ, những người khác đều có quan hệ bình đẳng.
Cảnh ngộ nguy hiểm này cũng trở thành cơ hội của cô.
Sau khi vào làm ở tạp chí Z, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội mời Zoe một bữa cơm, báo đáp ơn cứu mạng của anh ta, nhưng cô chưa bao giờ gặp được anh ta.

Những người khác cũng vậy, chưa ai từng gặp anh ta.
Không biết anh ta là ai, cũng không biết dáng vẻ anh ta thế nào, bao nhiêu tuổi, số điện thoại bao nhiêu, tất cả mọi người đều liên lạc với anh ta qua email.

Anh ta sẽ đưa ra nhiệm vụ, bọn họ nhận nhiệm vụ, hoàn thành xong, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản đúng hạn.
Bao nhiêu năm nay, cô hợp tác với anh ta rất vui vẻ.
Nhưng ngoài việc đưa ra nhiệm vụ, anh ta chưa bao giờ hỏi tới cuộc sống riêng của nhân viên, thế nên lần này, khi anh ta không giao luôn nhiệm vụ cho cô mà lại hỏi câu này, cô mới hơi ngạc nhiên.
Cô đặt chiếc sandwich xuống, phủi tay, đặt chiếc máy tính lên đùi, lạch cạch gõ chữ, viết câu trả lời.
Hứa Tịnh Nhi: Tôi cần tiền!

Cấp trên đại nhân: Có lúc nào cô không cần tiền đâu?
Bị anh ta cạnh khóe, Hứa Tịnh Nhi mặt không đổi sắc, trả lời: Tôi cần nhiều tiền hơn nữa! SOS!
Cấp trên đại nhân: Hiện giờ tôi có một nhiệm vụ cấp A, đúng lúc cần thực hiện ở trong nước, hoàn thành nhiệm vụ tôi có thể chia cho cô 5% hoa hồng.

Nhưng rất nguy hiểm, tôi không nghĩ cô nên nhận nó! Tôi không muốn để mất một vị tướng giỏi đắc lực!
Được công nhận năng lực làm việc, Hứa Tịnh Nhi thấy rất tự hào, người sếp này của cô trước giờ không keo kiệt những lời khen ngợi và công nhận đối với cấp dưới.

Đây là chuyện khiến tất cả những người làm việc cho anh ta đều cảm thấy ấm lòng.
Hứa Tịnh Nhi: Tôi nhận! Nguy hiểm đến đâu tôi cũng đồng ý làm! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành! Xin anh hãy giao nhiệm vụ cho tôi!
Nhưng sau khi gửi câu này, phía bên kia không có bất cứ động tĩnh gì, Hứa Tịnh Nhi chờ khoảng hơn một tiếng, đến lúc hơi sốt ruột thì cấp trên mới trả lời.
Anh ta gửi tới tài liệu liên quan đến nhiệm vụ, đằng sau còn kèm thêm một câu: Người này không dễ động vào, cẩn thận một chút, nhỡ có chuyện gì thì gọi đến số 187xxxxxxx, cậu ấy là trợ thủ của tôi ở trong nước, nhưng mong là cô không cần tới, chúc cô may mắn.

Hứa Tịnh Nhi đáp lại hai chữ: Cảm ơn.
Cô bấm mở tài liệu, đọc về đối tượng điều tra, là Bàng Hải – bá chủ thành phố L, xuất thân xã hội đen, tính khí kỳ quái, thủ đoạn tàn độc, khiến người ta nghe danh đã sợ hãi.
Bao nhiêu phóng viên muốn moi tin về hắn đều có kết cục rất thảm, Hứa Tịnh Nhi thở dài, đúng là không dễ động vào… Nhưng cho dù trên núi có hổ, thì cô vẫn phải lên núi.
Cô lấy điện thoại ra, đầu tiên là lưu số điện thoại của trợ thủ, sau đó bắt đầu tận dụng mạng lưới quan hệ, điều tra hành tung của Bàng Hải.
Rất nhanh đã có người cung cấp thông tin cho Hứa Tịnh Nhi, người này cũng là phóng viên.

Sau khi cúp máy, cô ta suy nghĩ một lát, lại gọi điện thoại cho một người khác, kể lại chuyện Hứa Tịnh Nhi đang điều tra Bàng Hải.


Bình luận

Truyện đang đọc