Cô cũng biết ông cụ Cố không phải là người dễ qua mặt, nhưng không ngờ, ông cụ không ra chiêu thì thôi, một khi ra chiêu là đánh trúng chỗ hiểm.
Người nhà họ Cố… có lẽ đều là số kiếp của cô, bất kể là ông cụ Cố hay là Cố Khiết Thần.
Hứa Tịnh Nhi vừa khỏi bệnh, vốn cô định nghỉ ngơi một hai ngày.
Giờ gặp chuyện này, cô chẳng còn tâm trạng mà nghỉ ngơi nữa, cả đầu óc chỉ còn lại công việc công việc công việc.
Cô cũng không để bản thân tiếp tục chán chường nữa, bởi vì cô biết rõ, than thân trách phận là cảm xúc vô dụng nhất.
Nếu cô khuất phục trước cuộc sống, thì chỉ có thể làm một kẻ thất bại, nếu sống không tốt cũng chỉ có thể tự oán trách bản thân.
Vậy nên, cô phải hóa chán chường thành động lực, cô phải kiếm tiền.
Sẽ có một ngày, cô có thể cầm một tỷ tệ ném vào mặt Cố Khiết Thần, lại ném cho anh tờ đơn ly hôn, nói với anh rằng, là bà đây không cần anh nữa!
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng bò dậy, lấy máy tính xách tay ra, đăng nhập email rồi gửi thư cho cấp trên.
“Cấp trên đại nhân, tôi đã khỏi bệnh, có thể đi làm được rồi, xin anh hãy giao nhiệm vụ cấp A!”.
Thời gian chờ anh ta trả lời, Hứa Tịnh Nhi ra ngoài rót cốc nước.
Cô Lâm đã xách hành lý của mình vào phòng dành cho khách, còn cô ấy đang xắn tay áo, cầm miếng giẻ lau dọn.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu với cô ấy theo phép lịch sự, cầm cốc nước về phòng, cô Lâm bỗng gọi cô: “Cô chủ”.
Cô dừng chân, nhìn cô Lâm với vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”.
Cô Lâm đứng dậy, đi tới, hỏi: “Vừa nãy tôi xem qua, thấy tủ lạnh trống không, chẳng còn rau dưa gì.
Lát nữa tôi muốn đi siêu thị mua một ít, bữa trưa chắc là cậu chủ không về ăn, tôi nấu cho cô mấy món thanh đạm, nhưng bữa tối chắc cậu chủ về chứ?”.
Nghe như là câu hỏi, nhưng Hứa Tịnh Nhi lại nghe ra khẩu khí khẳng định, như kiểu dù Cố Khiết Thần không về thì cũng phải bắt anh về…
Không hổ là người do ông cụ Cố dạy dỗ, đều không dễ đối phó, cũng may cô đã có chuẩn bị.
Khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười, bình thản đáp: “Mấy ngày em nằm viện, Cố Khiết Thần vẫn luôn ở bệnh viện với em, công việc xếp chồng xếp đống, mấy ngày nay bận lắm, em cũng không biết anh ấy có về không”.
Câu này không phải do Hứa Tịnh Nhi tự bịa ra, bởi vì mấy ngày trước lúc ở bệnh viện, thỉnh thoảng cô lại nghe thấy chuông điện thoại của Cố Khiết Thần kêu, đều là điện thoại công việc.
Cô Lâm nhướng mày, câu này không bới ra được lỗi gì, cô ấy tạm thời cũng không thể phản bác, thế là mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Cao thủ so chiêu, đến đây là kết thúc.
Hứa Tịnh Nhi trở về phòng, thở phào nhẹ nhõm, chắc là hôm nay cô có thể vượt ải rồi, tuy trị ngọn không trị gốc nhưng có thể kéo dài một thời gian cũng tốt rồi.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp cô Lâm.
Lúc chạng vạng, cô Lâm gõ cửa phòng ngủ, Hứa Tịnh Nhi lên tiếng: “Mời vào”.
Cô Lâm bước vào, gò má béo trắng cười híp mắt, nói với giọng điệu thương lượng: “Cô chủ, tôi sắp nấu bữa tối, cô nói không biết cậu chủ có về ăn cơm hay không, nên tôi cũng không biết có nên nấu cả phần của cậu ấy không, thế nên… phiền cô gọi điện thoại hỏi cậu ấy xem có về không, cô thấy được chứ?”.
“…”
Bảo cô gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần, hỏi xem anh có về ăn cơm hay không, thì khác nào bảo cô dâng đến tận nơi để anh ngược đãi…
Nhưng cô lại không thể thẳng thắn từ chối cô Lâm, tròng mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi đảo quanh, nảy ra một kế.