CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


“Khụ khụ”, Hứa Tịnh Nhi hắng giọng, dẩu môi về phía màn hình máy tính, nói: “Chị Lâm, bây giờ em đang viết bản thảo, sắp viết xong rồi, có thể chờ em năm phút không? Em viết xong sẽ gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần để hỏi”.

Dù sao việc viết bản thảo cũng yêu cầu tính liền mạch, nếu bị cắt đứt thì lát nữa lại phải nghĩ lại.

Hứa Tịnh Nhi nghĩ, cứ lấy cớ này để đuổi cô Lâm đi đã, chờ lát nữa cô ấy vào hỏi lại, thì cô sẽ nói là đã gọi, như vậy là trót lọt.

Hứa Tịnh Nhi nở nụ cười vô cùng chân thành với cô Lâm, cô ấy cũng cười đáp: “Được, cô chủ”.

Dứt lời, cô ấy không ra khỏi phòng như Hứa Tịnh Nhi nghĩ, mà đứng thẳng tắp ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ đó thì đúng là sẽ đứng ở đây chờ năm phút.

Hứa Tịnh Nhi nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được, nói: “Chị Lâm, chị đứng đây nhìn em, em không viết được…”
Cô Lâm không nói lời nào, quay mặt đi, đối mặt với bức tường: “Cô chủ, cô cứ coi như tôi không tồn tại đi”.

Hứa Tịnh Nhi nhìn bóng lưng cô ấy, ôm trán, vốn tưởng chỉ là hạng đồng, không ngờ lại là hạng kim cương… Xem ra, cô không thể không gọi cuộc điện thoại này rồi.

Năm phút sau, Hứa Tịnh Nhi vẫn phải cầm điện thoại, gọi cho Cố Khiết Thần dưới ánh mắt chằm chằm của cô Lâm.


Hứa Tịnh Nhi quả thực không nói dối, vì mấy ngày ở bệnh viện với cô, Cố Khiết Thần đã gác lại rất nhiều buổi xã giao và cuộc họp quan trọng.


Hôm nay cô xuất viện, anh không thể gác lại được nữa.

Lúc Hứa Tịnh Nhi gọi điện thoại đến, Cố Khiết Thần đang bước ra cổng công ty.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn hiển thị cuộc gọi, đôi mắt đen nhanh chóng lóe lên tia sáng.

Sau khi cô về nước, đây là lần thứ ba cô chủ động gọi cho anh.

Chỉ là hai cuộc điện thoại trước đó không phải là ký ức vui vẻ gì.

Cố Khiết Thần cầm điện thoại nhìn một lát, mới dùng ngón tay gạt qua màn hình để nghe máy.


Giọng nói đàn ông luôn lạnh lùng vang lên: “Chuyện gì vậy?”.

Đọc nhanh tại TruyenApp.

Online

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi vô thức siết chặt điện thoại, khẽ cắn môi dưới, khóe mắt liếc thấy ánh mắt sáng quắc của cô Lâm, cô hé môi nhỏ giọng nói: “Cố Khiết Thần, ừm… anh có bận không? Tối nay anh có về ăn cơm không?”.

Cô gần như là nói một lèo cho xong, sợ mình nói vấp thì không nói tiếp được nữa.

Cô nói xong, phía bên kia bỗng im bặt.

Kết quả này cũng coi như nằm trong dự liệu của cô, mấy ngày Cố Khiết Thần ở bệnh viện với cô là bị ông cụ Cố ép buộc, chứ không phải anh thật lòng muốn ở bên cô.

Hôm nay cô xuất viện, anh cũng không còn nghĩa vụ phải theo cô nữa, đương nhiên sẽ không về nhà ăn cơm làm gì cả.

Cô nuốt nước bọt, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên, dịu dàng quan tâm, nói tiếp: “Nếu anh bận quá thì tôi không làm phiền…”
Chữ anh còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã lên tiếng ngắt lời cô.

Chỉ một từ, bình thản, nhưng rất mạnh mẽ khí phách: “Được”.

“…”, Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, có chút không dám tin vào tai mình.

Cho đến khi Cố Khiết Thần đã ngắt điện thoại, bên tai cô chỉ còn âm thanh tút tút, thì cô mới chớp mắt, tỉnh táo lại.

Thế là không có những lời lạnh lùng và mỉa mai, anh cứ thế đồng ý về nhà sao? Hay là cô hiểu nhầm?

Trợ lý lái xe đến, Cố Khiết Thần cất điện thoại đi, mở cửa xe ngồi vào, lười biếng ngước mắt, nói: “Về chung cư”.




Bình luận

Truyện đang đọc