CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 393

Giám đốc nghe được tâm trạng không tốt của cô, thót tim một cái, vội vàng chạy qua đó. Sau khi vào phòng, giám đốc nhìn thấy Cố Khiết Thần mặt lạnh như tiền ngồi dựa vào sô pha, còn vợ cậu Cố nghiêm giọng nói với ông ta: “Giám đốc, tôi chỉ xuống dưới tầng uống trà chiều với chồng tôi, mà chiếc nhẫn kim cương trong phòng tôi đã không cánh mà bay? Ông đừng nói với tôi là câu lạc bộ tư nhân cao cấp như các ông lại quản lý lỏng lẻo, có người tay chân không sạch sẽ nhé?”.

Giám đốc lập tức nhớ tới chiếc nhẫn kim cương gần như có thể khiến người ta mù mắt mà vợ cậu Cố từng đeo trên tay, mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng các nhân viên trong câu lạc bộ đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, không thể lấy trộm đồ được. Hơn nữa những người đến đây đều giàu sang phú quý, không thể đắc tội, cũng không ai dám to gan như vậy.

Ông ta không khỏi hỏi một câu: “Cô Cố, cô đã tìm kĩ chưa? Liệu có phải là cô không cẩn thận để ở đâu rồi quên mất không?”.

“Hừ”, Hứa Tịnh Nhi cười khẩy: “Ý ông là do tôi, chứ không liên quan đến các ông?”.

Cô lập tức ra vẻ tủi thân nhìn Cố Khiết Thần: “Ông xã, đây là nhẫn kim cương anh tặng em lúc kết hôn, em quý nó lắm, sao có thể làm mất mà ông ta nói vậy chứ? Đúng là bắt nạt em mà!”.

Cố Khiết Thần ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn giám đốc, tuy không nói lời nào nhưng cũng đủ khiến ông ta run như cầy sấy, sợ hãi khiếp đảm.

Ông ta đã tận mắt chứng kiến vị tổ tông này yêu chiều vợ đến mức nào, nếu chọc giận anh thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Ông ta không dám thoái thác nữa, luôn miệng nói: “Cố tổng, cô Cố, bây giờ tôi đi điều tra ngay đây, tôi sẽ nhanh chóng cho các cậu một câu trả lời”.

“Ông điều tra? Với cái thái độ vừa rồi của ông thì tôi không tin ông”, Hứa Tịnh Nhi trách móc không chút khách khí.

Giám đốc lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cô Cố, vậy cô muốn giải quyết thế nào?”.

“Rất đơn giản, tôi muốn xem camera giám sát! Tôi chỉ tin vào mắt mình!”.

“Việc này…”, giám đốc tỏ vẻ khó xử: “Cô Cố, camera ở câu lạc bộ chúng tôi không cho xem tùy tiện được, sẽ ảnh hưởng đến riêng tư của các khách hàng khác…”

Ông ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã tố cáo với Cố Khiết Thần: “Ông xã, anh xem ông ta…”

Cố Khiết Thần rất phối hợp giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đang tức giận của Hứa Tịnh Nhi, nhưng ánh mắt vừa quay sang giám đốc đã lập tức lạnh lùng. Anh nhếch môi, bình thản nói: “Nếu người ngoài không có quyền xem camera của quý câu lạc bộ, thì tôi cũng chỉ có thể khiến nó đổi chủ, tặng cho vợ tôi chơi thoải mái”.

Nói xong, ngón tay anh khẽ miết khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đừng tức giận nữa, đến lúc đó, em thích ai thì giữ lại, ghét ai thì đuổi việc”.

“Ông xã, anh thật là tốt”.

Giám đốc thấy nhũn cả chân, suýt nữa thì quỳ xuống.

Người khác nói câu này, ômg ta sẽ không tin, nhưng Cố Khiết Thần nói câu này thì chỉ trong chớp mắt, câu lạc bộ này sẽ thực sự trở thành đồ chơi cho vợ cậu Cố chơi chán thì thôi.

Vậy chẳng phải ông ta sẽ là người đầu tiên bị đuổi việc sao?

Không chọc nổi thì chỉ đành cúi đầu, giám đốc lập tức sửa miệng: “Cố tổng, cô Cố, tôi lập tức đi sắp xếp, xin chờ tôi một lát”.

Sau khi Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi bước vào phòng giám sát, Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa nguôi giận mà bới móc: “Giám đốc, ông và bảo vệ ra ngoài hết đi, tôi không muốn nhìn thấy các ông! Ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!”.

Bình luận

Truyện đang đọc