CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 470

Mọi người không khỏi xuýt xoa.

Người đẹp rơi nước mắt sao có thể không khiến cho người ta thương hại, huống hồ, cô ta còn tỏ ra vẻ yêu thương sâu đậm, đúng thật là khiến không ít người bất bình thay cô ta!

Hứa Tịnh Nhi nhìn biểu cảm thay đổi như chớp nhoáng của Vân Nhu, cảm giác thấy phục cô ta từ tận đáy lòng, cô ta là nghệ sĩ gì vậy, đáng ra phải là diễn viên chứ, các thể loại cảm xúc muốn có là có, cái chức ảnh hậu phong cho cô ta cũng không quá đâu!

Cố Khiết Thần vốn là người kiệm lời, trước giờ anh sẽ không đôi co với những người không quan trọng, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.

Cho nên từ đầu đến cuối, anh không hề để tâm đến sự có mặt của Vân Nhu.

Thấy phóng viên này hỏi một cách tùy tiện, Cố Khiết Thần ngước mắt lên, cuối cùng cũng chịu nhìn sang Vân Nhu, nhưng chỉ liếc một cái, rồi lại quay sang phía Chu Mỹ Kỳ.

Ấn tượng của anh đối với Chu Mỹ Kỳ này còn nhiều hơn cả Vân Nhu, bởi vì cô ta là phóng viên ban nãy cứ công kích Hứa Tịnh Nhi.

Cố Khiết Thần không cười không giận, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút rồi lên tiếng nói: “Cô là ai?”.

Đột nhiên được hỏi, Chu Mỹ Kỳ ngây ra một lúc, rồi mới giơ tấm thẻ phóng viên ở trước ngực lên trả lời: “Tôi là phóng viên của báo Daily…”.

Lời vừa nói ra, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Cô mà xứng được phỏng vấn tôi sao?”.

“…”, Câu nói của Chu Mỹ Kỳ bỗng bị tắc ở cổ họng, sắc mặt xanh rồi lại tái, tái rồi lại xanh.

Cố Khiết Thần nhếch mép, không thèm nhìn cô ta nữa, ánh mắt lại hướng về Hứa Tịnh Nhi, giọng nói trở lại vẻ dịu dàng đến khó tin: “Vợ tôi cũng là phóng viên, chỉ cô ấy mới được phỏng vấn tôi”.

Dừng một lúc, đôi môi anh khẽ cong lên, tiếp tục nói: “Phóng viên Hứa, không cần phải lấy danh nghĩa việc công để làm việc tư, muốn hỏi gì cứ hỏi đi”.

Hứa Tịnh Nhi sao có thể không biết, Cố Khiết Thần đang giúp cô dạy dỗ Chu Mỹ Kỳ. Người khác đánh cô một cái, thì anh phải giúp cô đánh trả gấp nhiều lần, cô đã quen với việc tự bảo vệ bản thân, nhưng giờ đây, cảm giác được anh bảo vệ mới ngọt ngào làm sao!

Mặc dù cô đã tin Cố Khiết Thần rồi, nhưng còn một vấn đề mà cô thật sự rất muốn hỏi.

Hứa Tịnh Nhi hắng giọng, lấy chiếc micro từ trong tay Cố Khiết Thần, cong môi, miệng nói từng câu tròn vành rõ chữ: “Vân Nhu có thật là cô con dâu mà mẹ anh đã chọn không?”.

Hứa Tịnh Nhi vừa hỏi xong, thì Cố Khiết Thần đã trả lời luôn, hai từ đơn giản rõ ràng: “Không phải”.

Hứa Tịnh Nhi cau mày: “Anh chắc chắn vậy sao?”.

Dù sao thì Cố Khiết Thần cũng không phải mẹ anh, làm sao biết trong lòng bà ấy nghĩ thế nào, nếu đúng là bà Cố đã nhận Vân Nhu như những lời cô ta nói, thì nghĩ thôi Hứa Tịnh Nhi cũng thấy không vui rồi.

Dường như nhìn ra tâm tư của Hứa Tịnh Nhi, khóe mắt Cố Khiết Thần thoáng hiện nét cười, anh đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô, bình thản đáp: “Hứa Tịnh Nhi, mắt nhìn của anh được di truyền từ mẹ anh, chỉ chọn người tốt nhất”.

Ý nói là, cô là người tốt nhất, anh chọn cô thì nghĩa là mẹ anh cũng sẽ chọn cô.

Mọi người thấy thế đều tròn mắt há miệng.

Hai người này là đang phỏng vấn thật, hay là tán tỉnh nhau như chốn không người vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc