Chương 838
Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi vào cửa hàng hoa, nhân viên ra đón, hỏi xem họ cần gì, Tả An nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, em giúp anh chọn một bó hoa mà em thích đi”.
“Em á?”, Hứa Tịnh Nhi có chút bất ngờ, những không từ chối: “Được”.
Hứa Tịnh Nhi thích hoa hồng đỏ, màu đỏ tươi roi rói, cũng là màu hoa mà Tả An từng tặng cô, cho nên không lưỡng lự mà chọn hoa hồng đỏ, Tả An cũng không phản đối, cứ thế bảo nhân viên gói lại.
Ra khỏi cửa hàng, trở vào trong xe, chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.
Hứa Tịnh Nhi mập mờ đoán ra Tả An định đưa cô đi gặp một người, hơn nữa chắc còn là một người phụ nữ… có khi nào, là mẹ của Tả An không?
Nơi đây tưởng chừng là một khuôn viên được xây dựng vô cùng đẹp đẽ, thế nhưng hóa ra lại là một khu mộ…
Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn Tả An. Cô chần chừ vài giây, mím môi và hỏi: “Ở đây là…”
“Anh nghĩ có lẽ em đoán ra rồi”, Tả An nhìn xuống nói với cô: “Là mẹ của anh”.
Đúng là cô cũng đoán Tả An sẽ dẫn cô đi gặp mẹ anh ta nhưng cô không ngờ…là mẹ Tả An đã qua đời.
Nếu như ngay từ đầu mà anh ta nói sẽ dẫn cô đi gặp mẹ thì có khi cô sẽ không đồng ý. Vì dù sao thì cô cũng chưa phải là bạn gái hoàn toàn của anh. Huống hồ, lại đưa tới gặp người đã khuất thì ý nghĩa lại càng khác hơn.
Hứa Tịnh Nhi chau chặt mày, khẽ nói: “Sếp, chắc em không vào nữa. Thân phận của em cũng không phù hợp lắm…Anh đi gặp bác đi, trò chuyện với bác nhé. Em đứng đợi bên ngoài”.
Tả An im lặng nhìn cô vài giây sau đó cầm tay cô.
“Sếp”.
Người đàn ông không nói gì, chỉ cầm tay cô dẫn vào trong khuôn viên phần mộ.
Tả An luôn nho nhã dịu dàng, chưa bao giờ miễn cưỡng người khác. Nhưng lần này, Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy khó hiểu trước thái độ của anh ta: “Sếp, anh sao thế?”
Cô vừa nói vừa định vung tay ra. Thế nhưng tay của Tả An như gọng kìm, ghim chặt lấy tay cô. Anh ta không nói gì, toàn thân toát ra sự đáng sợ tới mức ghê người.
Hứa Tịnh Nhi chưa từng thấy anh ta như vậy bao giờ. Cô nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nên cố gắng nhẫn nhịn. Để xem rốt cuộc là chuyện gì rồi ứng phó tiếp.
Cô không tìm cách giãy ra nữa mà ngoan ngoãn để Tả An dắt đi.
Nhận thấy sự thay đổi của cô, Tả An bèn nới tay ra một chút. Anh ta bước chậm để cô có thể theo kịp.
Họ đi lên tầm mười phút tới một khu đất bằng. Vừa nhìn là thấy ngay ở giữa có một tấm bia.
Tả An đưa Hứa Tịnh Nhi tới trước tấm bia. Anh ta dừng lại, nhìn xuống bức ảnh, đôi mắt ánh lên vẻ lạ thường.
Đã đến rồi thì cô đành phải đối diện thôi. Cô cũng nhìn bức ảnh, đôi mắt sáng lên.
Mẹ của Tả An là một mỹ nữ trông vô cùng xinh đẹp với nụ cười dịu dàng. Bà mang vẻ đẹp tri thức.
Cô vô thức quay qua nhìn Tả An: “Sếp, anh trông giống mẹ hơn”.