CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 629

Cố Khiết Thần đến rồi.

Anh xuất hiện ở đây không có gì bất ngờ, dù sao anh hiếu thảo thì vẫn rất hiếu thảo, nếu không thì sao trước kia anh lại đồng ý nghe lời ông nội mà cưới cô.

Rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ tường tận, vừa nghĩ tới là tim lại đau như kim đâm.

Cho nên, từ khi Cố Khiết Thần đề nghị ly hôn tới bây giờ, cô vẫn không dám để mình nghĩ tới bất cứ chuyện nào trước kia, dù là ngọt ngào hay là bi thương, bởi vì cuối cùng đều sẽ biến thành bi thương.

Hứa Tịnh Nhi chỉ liếc nhìn anh rồi quay lại tiếp tục nhìn ông nội, tiếp tục nói những lời mà cô chưa nói xong: “Ông nội, cháu xin lỗi, e rằng cháu phải phụ sự kỳ vọng của ông rồi, cháu không thể…”, sinh con cho Cố Khiết Thần, sinh cho ông đứa chắt mà ông luôn mong ngóng.

Không phải vì sức khỏe của cô không cho phép. Hôm nay, cô tìm Simon nói chuyện về tình hình sức khỏe hiện tại của cô, cơ thể cô đã hồi phục được tám phần. Nếu theo Simon kiên trì tập luyện phục hồi chức năng, đợi cơ thể cô hồi phục đến chín phần, cô sẽ có thể mang thai sinh con, chỉ cần cẩn thận hơn người bình thường một chút là được.

Những lời phía sau cô không nói ra miệng, chỉ giấu trong lòng mình.

Trước mặt Cố Khiết Thần, cuối cùng cô vẫn không thể nói ra tâm tư của mình. Nhưng cũng may là cô không nói, trong lòng lưu luyến một người không yêu mình, nếu người đó biết được, có lẽ sẽ cười nhạo cô.

Ba năm trước cô có thể không kiêng dè mà nói ra, bây giờ một câu cô cũng không muốn nói.

Nhưng chuyện đến nước này, cũng không còn gì để nói nữa.

Cô tiếp tục nói chuyện với ông nội, Cố Khiết Thần tiến tới, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô đang giúp ông cụ Cố xoa bóp, thấp giọng nói: “Để tôi làm cho”.

Anh đưa tay tới, nhưng lại bị Hứa Tịnh Nhi đẩy ra.

“Lần cuối cùng rồi”.

Giọng nói của Hứa Tịnh Nhi cũng xem như bình tĩnh, nhàn nhạt, không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào: “Anh ra ngoài đợi tôi một lát, hoặc là anh yên tĩnh ngồi đó, đừng lên tiếng, cũng đừng động đậy”.

Tay Cố Khiết Thần dừng giữa không trung vài giây, sau đó thu tay về.

Dường như anh muốn cho Hứa Tịnh Nhi không gian để nói lời tạm biệt cuối cùng với ông cụ Cố, anh đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, cũng rất nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.

Khi cô Lâm quay về, thấy cậu chủ nhà mình đi ra ngoài thì ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, sao cậu lại ra ngoài? Không ở trong đó với ông chủ và cô chủ sao? Cô chủ mong ngóng cậu cả tháng, đợi cậu quay về đấy”.

Cố Khiết Thần cúi đầu, đáy mắt u ám như vực sâu, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Anh im lặng một lúc, giống như không nghe thấy lời cô Lâm nói, chỉ đáp: “Tối nay chị về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở lại cùng ông nội”.

“Được”, cô Lâm cho rằng Hứa Tịnh Nhi cũng sẽ ở lại như lẽ đương nhiên, cười nói: “Hơn một tháng nay, cô chủ luôn chăm sóc cho ông cụ Cố, quen việc rồi, tôi không cần phải nói dài dòng gì nữa. Vậy tôi về trước đây, sáng mai sẽ quay lại. Nhưng giường ở đây hơi nhỏ, nếu cậu và cô chủ ngủ cùng nhau thì có lẽ không đủ chỗ, có cần tôi nhờ người đặt thêm một chiếc giường nhỏ…”.

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Hứa Tịnh Nhi vừa đi ra ngắt lời: “Không cần đâu, em chuẩn bị đi rồi”.

“Hả…”.

Cô Lâm nghi hoặc nhìn cậu chủ nhà mình, lại nhìn Hứa Tịnh Nhi vẻ mặt thản nhiên, lúc này mới phát giác… bầu không khí giữa bọn họ không đúng lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc