Chương 635
Vốn dĩ cô định ngày mai sau khi lấy giấy ly hôn với Cố Khiết Thần, sẽ nói lời tạm biệt bố mẹ bạn bè, cùng lắm chỉ ở lại một tuần thì sẽ đặt vé máy bay rời đi.
Nhưng cấp trên đại nhân có ơn cứu mạng, ơn tri ngộ, và cả ơn giúp đỡ với cô. Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ lên tiếng chủ động yêu cầu cô làm gì. Đây là lần đầu tiên, lại còn là cô từng hứa hẹn, cô có thể từ chối kiểu gì chứ?
Hơn nữa chỉ là một tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng không thể nói lời từ chối, cô thở dài, thôi vậy thôi vậy.
Chỉ là ly hôn thôi mà, cô cần gì phải ra vẻ chạy vào đồng hoang chứ? Giải quyết xong việc của chi nhánh, rồi rời đi cũng được.
Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phím trả lời: [Được, tôi nhận nhiệm vụ này.]
Cấp trên đại nhân: [Chuyện của chi nhánh, Kiều Sở sẽ liên lạc với cô, tôi tin cô sẽ làm tốt, vất vả cho cô rồi.]
Hứa Tịnh Nhi không trả lời mà gấp máy tính lại.
Tóc đã khô, cô đứng dậy khỏi sô pha, cứ thế leo lên giường nằm. Cô nằm một bên giường theo thói quen, bỗng cảm thấy buồn cười, bèn ngồi bật dậy, túm lấy chăm và gối ở nửa bên kia giường, ném mạnh xuống đất.
Khốn kiếp!
Hứa Tịnh Nhi lại nằm xuống, một mình chiếm cả chiếc giường lớn, nhưng nằm kiểu gì cũng không thoải mái, hơn nữa còn mất ngủ… Vừa nãy cô chỉ đau đầu, uống thuốc giảm đau cũng không hiệu quả, bây giờ cảm thấy tay chân cũng đau, đau một lúc, trong lòng cũng đau đớn theo.
Lăn đi lăn lại cũng không dỗ mình vào giấc ngủ được, cô lại ngồi dậy, không đi dép lê, cứ để chân trần chạy vào phòng làm việc, đến bên tủ rượu, rồi lấy ra mấy chai rượu thật đắt. Cô mở hết ra, chộp lấy một chai để uống, số còn lại thì đổ hết đi.
Sau đó cô cũng không biết là mình uống say hay là mệt quá, nằm ngủ luôn ở sô pha trong phòng làm việc, lúc cô lấy lại ý thức là bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Hứa Tịnh Nhi chìa tay ra, mò mẫm trên sô pha một lúc, nhưng không thấy điện thoại. Cô khó khăn hé mắt ra, mê man nhìn xung quanh một lúc, mới nhìn thấy điện thoại không hiểu sao bị cô vứt dưới bàn trà.
Rõ ràng lúc cô vào phòng làm việc không mang theo điện thoại, sao bây giờ… điện thoại lại ở đây chứ? Lẽ nào đêm qua cô uống say, rồi lại chạy qua bên kia cầm sang đây sao?
Vì cô mãi không nghe máy nên điện thoại tự động tắt.
Hứa Tịnh Nhi vươn tay, lấy điện thoại từ trong đó ra. Màn hình vừa sáng lên, tay cô bỗng run rẩy, điện thoại lại rơi xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch.
Trời ơi… cái gì vậy? Nên nói là tối qua cô đã làm cái gì vậy?
Nếu vừa rồi cô không hoa mắt nhìn nhầm, thì trên màn hình là khung chat Zalo, avatar là của Cố Khiết Thần, hơn nữa cô… còn mắng chửi anh không ngớt…
Hứa Tịnh Nhi đầu óc đờ đẫn ngồi đó, không biết mình vẫn đang nằm mơ hay là đang ở hiện thực.
Chuông điện thoại lại reo lên, kéo suy nghĩ của cô lại.
Hứa Tịnh Nhi siết chặt nắm tay, ảo não gõ mấy cái vào đầu mình. Sau khi hít sâu mấy hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, cô mới cúi xuống nhặt điện thoại lên.
Cái tên nhấp nháy trên màn hình là của trợ lý Lâm.