CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 451

Nếu không phải trên người anh có mùi rượu nồng nặc, cô còn nghi ngờ có phải anh uống nhiều thật hay không.

Tiếc là những lời cô ấp ủ cả một ngày, bây giờ vẫn phải ủ tiếp…

Làm sao đây? Cô rất muốn đánh thức anh dậy!

Tay cô khẽ siết thành nắm đấm, cuối cùng vẫn buông lỏng, tiếp đó cất bước đi vào phòng tắm, lấy khăn lông nhúng nước vắt khô. Khi ra ngoài, cô ngồi xuống bên giường, lau mặt cho Cố Khiết Thần, sau đó mở cúc áo sơ mi của anh ra, để anh hít thở dễ dàng hơn, có thể ngủ được thoải mái.

Hứa Tịnh Nhi tiến sát lại một chút, nhìn gương mặt tuấn tú không tì vết, lông mi trông còn dài hơn lông mi cô. Gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, da dẻ trắng trẻo, gần như không thấy lỗ chân lông, nhìn vào không khỏi say đắm…

Chẳng trách vận đào hoa nát nhiều như vậy!

Nghĩ đến đó, Hứa Tịnh Nhi không khỏi dùng ngón tay chọc vào mặt anh, tức giận lầm bầm: “Cố Khiết Thần, tối nay bỏ qua cho anh một lần, đợi ngày mai anh tỉnh dậy, những lời nên nói vẫn phải nói rõ ràng!”.

Hứa Tịnh Nhi bận rộn xong quay về giường, nghiêng người lại, nhìn người đàn ông bên cạnh, môi khẽ cong lên, nhắm mắt lại.

Lúc nhịp thở của cô trở nên đều đều và kéo dài, mắt Cố Khiết Thần mới chậm rãi mở ra.

Anh cũng nhẹ nhàng nghiêng người, đối mặt với cô.

Anh không có ý giả vờ say, nhưng đã hứa với Hứa Tịnh Nhi sẽ về chung cư, anh không thể để cô chờ đợi vô ích. Chỉ là tạm thời anh vẫn chưa thể để cô mở lời, cho nên chỉ đành dùng chiêu tiếp tục né tránh.

Anh vẫn muốn cố hết sức cứu vãn, muốn Hứa Tịnh Nhi có thể thay đổi ý định. Nếu… anh dùng cách đó xong mà cô vẫn kiên trì muốn ly hôn thì anh… sẽ cho cô toại nguyện.

Tay Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngủ say của cô, nghiêng người qua, hôn lên trán cô, chạm nhẹ như lông vũ, đối xử giống như bảo bối quý giá nhất.

Hứa Tịnh Nhi suốt đêm không mơ mộng gì, ngủ một giấc đến lúc trời sáng.

Lúc cô mở mắt ra, nhìn sang nửa giường bên kia theo phản xạ, đã không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu nữa, đừng nói đi làm rồi chứ?

Nhưng một giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phòng tắm đi ra. Cô nhìn qua, Cố Khiết Thần đi ngược ánh nắng, đẹp như một vị thần, cô mới thở phào.

May là chưa đi!

Hứa Tịnh Nhi vội vàng đứng dậy, không mang dép mà đi chân trần, bước nhanh đến trước mặt anh, ngước mắt nhìn anh, nói: “Cố Khiết Thần, anh cho em vài phút, em đi rửa mặt một lát, anh khoan hãy đi làm, em có lời muốn nói”.

Cố Khiết Thần nhìn vào mắt cô, bình thản nói: “Hôm nay anh không đến công ty, em không cần vội, cứ từ từ, nhưng… em có lời gì đợi chúng ta từ nhà tổ quay về hẵng nói”.

“Từ nhà cũ quay về?”, Hứa Tịnh Nhi lặp lại lời anh, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ về nhà tổ sao?”.

“Ừ, về ăn cơm với ông nội, tiện bàn bạc chuyện mừng đại thọ ông”.

Đại thọ…

Nghe Cố Khiết Thần nhắc, Hứa Tịnh Nhi mới nhớ ra đại thọ của ông cụ Cố sắp đến. Thân phận địa vị của ông như vậy, năm nào cũng phải tổ chức tiệc long trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc