CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 601

Mấy chữ này giống như chiếc búa tạ đánh thẳng vào tim mọi người, sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch.

Cô Lâm mở to hai mắt, không thể tin nổi. Cô ấy bỗng nắm chặt tay bác sĩ, giọng run rẩy xác nhận: “Bác sĩ Lý, ý… ý ông là ông cụ sẽ… sẽ biến thành người thực vật sao?”.

Vẻ mặt của bác sĩ Lý cũng rất nặng nề: “Không loại trừ khả năng này”.

Ông ấy vừa lên tiếng, xung quanh im lặng như tờ. Cô Lâm không chịu được cú sốc này, mắt trợn lên, cơ thể mềm nhũn ngã ra đất.

Chú Lâm lo lắng hô lên: “Bà ơi!”.

Trợ lý Lâm cũng vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ấy: “Mẹ!”.

Cố Khiết Thần đứng đó, ánh mắt không còn tia sáng nào, cơ thể cứng đờ không động đậy, giống như một bức tượng, không phát ra tiếng, toàn thân nhuốm vẻ bi thương nồng đậm.

Hứa Tịnh Nhi nhìn anh, mũi không khỏi cay cay, nhưng cô biết, phải có một người giữ được bình tĩnh. Nếu ai cũng hoảng loạn, tình hình sẽ chỉ càng loạn thêm.

Cô hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu cuộn trào trong lòng, quay đầu nhìn trợ lý Lâm, khẽ giọng nói: “Trợ lý Lâm, anh và chú Lâm đưa cô Lâm về nghỉ ngơi đi, an ủi xoa dịu tâm trạng cô ấy, sau đó mọi người cũng không cần đến bệnh viện, cứ ở biệt thự ngủ một giấc. Ông nội để tôi và Cố Khiết Thần trông nom trước, ngày mai mọi người hãy đến thay cho chúng tôi”.

Trợ lý Lâm hiểu được, không từ chối mà gật đầu, sau đó nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, vậy chúng tôi về trước đây”.

Nói xong, anh ta và chú Lâm cùng nhau dìu cô Lâm rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Hứa Tịnh Nhi nhìn khuôn mặt Cố Khiết Thần. Cô mím môi, đưa tay nắm chặt lấy tay anh. Lúc chạm vào, cô cảm giác được sự lạnh lẽo vô hạn, tay anh lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Hứa Tịnh Nhi nắm chặt lấy tay anh bằng hai tay, muốn truyền một chút nhiệt độ từ tay mình sang cho anh, sau đó lên tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Khiết Thần, ông nội đã được chuyển đến phòng chăm sóc tích cực, chúng ta qua đó thăm ông trước. Lời bác sĩ Lý nói cũng không phải tuyệt đối, chỉ là có khả năng mà thôi, không chừng ngày mai ông nội sẽ tỉnh lại”.

Đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh chậm rãi chuyển động, ánh mắt trống rỗng dần khôi phục tiêu cự. Anh nhìn Hứa Tịnh Nhi, nhìn thấy ánh mắt cực kỳ lo lắng của cô, còn cả dáng vẻ rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh và thản nhiên.

Anh nắm ngược lại tay cô, khàn giọng nói: “Đi thôi”.

Ông cụ Cố được chuyển sang phòng bệnh VIP ở trên lầu, Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đi thang máy lên lầu. Đêm đã khuya, cả tầng lầu đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của bọn họ.

Vì ông cụ Cố vẫn đang ở trong thời gian theo dõi, nên tạm thời bọn họ không thể vào phòng bệnh thăm ông, chỉ có thể đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ thủy tinh vuông vức ấy.

Ông nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy các dụng cụ đo, trông thật đáng sợ.

Hứa Tịnh Nhi gần như dán cả người vào cửa sổ thủy tinh, mở to mắt, muốn nhìn rõ hơn. Vành mắt cô không khỏi đỏ lên, cổ họng dâng lên sự chua xót.

Mặc dù ông cụ Cố đã lớn tuổi, nhưng sức khỏe vẫn luôn rất tốt, tiếng nói như chuông lớn, bước chân trầm ổn, giọng cười ha hả. Ông ấy không nên ngủ say, trông không còn sức sống như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc