CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Tình cảm là thứ tiêu hao, cần phải duy trì, nếu không một khi nó nguội lạnh rồi thì rất khó để hâm nóng lần nữa.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Tịnh Nhi không muốn ra ngoài cùng với Cố Khiết Thần, bớt phải diễn một màn kịch thân mật tiễn chồng đi làm.

Cho nên, cô cố ý lề mề ở trong phòng, xác định Cố Khiết Thần đi rồi mới vội vàng lao ra khỏi phòng, mang giày thể thao, vội vã chào tạm biệt cô Lâm, sau đó mở cửa chạy đi.
Đối với chuyện chạy tin độc quyền thế này, thời gian là vàng bạc.
Cô Lâm thấy vậy không khỏi lắc đầu bật cười, vội như vậy còn trốn trong phòng đợi cậu chủ đi rồi mới ra?
Hành động vô thức của cô đã làm bại lộ ngay cách nghĩ chân thực trong lòng cô.

Dù có diễn tốt đến mấy ở trước mặt cô Lâm, cô ấy cũng không dễ dàng mắc bẫy.
Nhưng mà, cô Lâm vẫn phối hợp với cô, coi như không biết gì, cứ vậy yên lặng xem cô và cậu chủ diễn kịch trước mặt mình.

Vậy thì hai người họ thỉnh thoảng vẫn có thể có chút ngọt ngào, có thể tăng thêm tình cảm.


Hứa Tịnh Nhi lái xe của mình, đạp chân ga hết cỡ, chạy như bay trên đường.
Coi như nhờ phúc của Cố Khiết Thần, cô bị buộc phải ngồi trên xe của anh chạy như bay hai lần, cho nên năng lực chịu đựng của tim cô đã được nâng cao.

Bây giờ tốc độ này với cô mà nói cũng chỉ bình thường như ăn cơm.
Đến tầng hầm để xe ở sân bay, cô tinh mắt tìm được một chỗ để xe, trong khi đó một chiếc xe khác cũng chuẩn bị đỗ ở chỗ này.

Cô nhếch khóe miệng, xoay vô lăng, de xe vào chỗ một cách thật ngầu, xe dừng lại vô cùng vững vàng.
Tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe đóng cửa, Hứa Tịnh Nhi đi tới phía trước, gõ gõ vào cửa sổ của chiếc xe chậm hơn cô một bước.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt tức giận của một người phụ nữ trên ghế lái.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy thì tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ồ, thật ngại quá, cô lại chậm một chút xíu nữa, lại để tôi giành trước một bước rồi”.
Từ “lại” ấy lập tức làm người phụ nữ kia nổi giận, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nhạt: “Hứa Tịnh Nhi, cô đừng đắc ý, hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy được bài phỏng vấn độc quyền của Lâm Vũ Hàm!”.
Hứa Tịnh Nhi lười nhác hất tóc, cười quyến rũ: “Được thôi, tôi chống mắt lên xem.


Nói thật, tôi đứng nhất nhiều năm vậy rồi, người vô địch cô đơn biết bao.

Tôi đợi người đứng thứ hai vạn năm như cô trở mình, nhé?”.
Dứt lời, Hứa Tịnh Nhi không quan tâm đến cô ta nữa, lấy từ trong cặp ra một chiếc kính đen luôn phải có để ra vẻ ngầu, đeo lên một cách tao nhã, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước rời đi.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng cô, tức đến mức hét lên, hai tay đập mạnh vào vô lăng.
Hứa Tịnh Nhi đi vào thang máy dưới tầng hầm, nhấn tầng lầu ga đến của sân bay.

Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa thép của thang máy, cong môi lên, kiêu ngạo và tự tin không sót cái nào.
Người phụ nữ vừa rồi tên là Chu Mỹ Kỳ, đối thủ không đội trời chung của cô, kiểu đối địch hoàn toàn ấy.
Từ nhỏ đến lớn bọn họ học cùng trường, cùng lớp, thậm chí là cùng bàn, cạnh tranh nhau đến lớn! Ngay cả khi ba năm trước cô ra nước ngoài du học, cô ta cũng đi theo.
Nếu không phải bọn họ cùng giới tính nữ, có lẽ đã có thể suy diễn ra một màn ngược luyến tình thâm.
Không phải Hứa Tịnh Nhi muốn đấu với cô ta, mà là cô ta cứ luôn cắn chặt cô không buông.

Cũng không biết dây thần kinh nào của cô ta không bình thường, cứ thích đấu với cô, dù thua hết lần này tới lần khác, cô ta vẫn không từ bỏ.
Sau này ở nước ngoài, tòa soạn báo Z nhận cô vào làm.

Chu Mỹ Kỳ nghĩ đủ mọi cách vẫn không vào được, thế là cô ta quay sang đầu quân cho “Daily Power” đối thủ cạnh tranh của tòa soạn Z, tiếp tục làm đối thủ của cô!


Bình luận

Truyện đang đọc