“Cháu gái tôi thích ăn thịt gà, còn thích ăn trứng gà nữa. Tôi nghĩ nuôi gà cũng không tốn nhiều công sức. Chờ đến khi trời ấm hơn, Thiều Ngọc làm cho cái ổ gà, rồi nuôi gà trong sân. Đến lúc đó sẽ không cần phải đi mua trứng nữa.”
“Cũng đúng. Bây giờ khác xưa rồi. Đất đai bây giờ đều là chúng ta tự trồng, trong nhà ăn cũng nhiều hơn năm ngoái. Cám lúa mì còn lại từ bột mì đủ để cho gà ăn.”
Bà cụ Nghiêm cảm thấy nhà bà ấy cũng nên nuôi vài con gà nhỏ.
“Đúng vậy, khác xưa rồi. Cuộc sống có hy vọng rồi.” Lại giống như khi chồng bà còn sống, có thể tự mình mở cửa hàng, làm ăn buôn bán.
Cũng có thể đi ra ngoài kiếm việc làm.
Bà Ôn nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ.
“Vậy thì tôi cũng ấp một ít gà con. Để tôi hỏi thăm trong thôn xem nhà ai có trứng, đến lúc đó bảo bọn họ để dành thêm nhiều một chút.” Bà cụ Nghiêm rất được lòng người trong thôn.
Bà Ôn nói: “Bà mua giúp tôi nhiều một chút.”
Bây giờ trứng gà rất kho" mua, bên ngoài vẫn phải dùng phiếu mới có thể mua được.
Thôn bọn họ không có nhiều người nuôi gà, đa phần là rất ít người ở bên này.
Tháng hai tháng ba phải ấp gà con, hai mươi mốt ngày sau gà con sẽ nở, trước đó bà muốn có thêm gà con, không thể không dặn dò người ta chuẩn bị trước.
Xong việc, bà Ôn cũng không nán lại lâu, đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, Ôn Oanh vẫn đang đọc sách, bà Ôn bắt đầu loay hoay chuẩn bị bữa tối.
Chẳng mấy chốc, Ôn Thiều Ngọc đi xe đạp về, vừa vào cửa đã hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ đánh nhau với thím à?”
“Đánh nhau? Con coi trọng bà ta quá rồi, là mẹ đánh bà ta đó.” Bà Ôn thái dưa cải muối, con dao vang lên tiếng lạch cạch, vô cùng mạnh tay, nghe đến rợn người.
Ôn Thiều Ngọc lùi lại hai bước một cách lặng lẽ, hỏi: “Vậy thím đến nhà mình chỉ để bị đánh à?”
“Con nghĩ bà ta đến nhà mình để làm gì chứ?”
Bà Ôn rất coi thường Phùng Ngọc Mai, cái gì cũng không làm được, ăn gì cũng không đủ, lại còn không đứng đắn. Cũng chỉ tại ông chồng hèn nhát của bà ta, mẹ chồng lại lười quản, trực tiếp đuổi bà ta đi, để bọn họ tự sinh tự diệt. Lúc bà nội của Ôn Thiều Ngọc còn sống, Phùng Ngọc Mai cũng không dám đến nhà bọn họ.
Ôn Thiều Ngọc cũng biết thím của hắn không ra gì, miệng còn đặc biệt chua ngoa, nhưng lại không dám đánh nhau với ai.
Nếu bà ta điên khùng với người khác thì thôi đi, điên khùng với mẹ hắn, mẹ hắn có thể khiến bà ta hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.
“Đến tìm đánh”
Bà Ôn nghiêm mặt, cho một muỗng mỡ lợn nhỏ vào nồi, sau đó cho ba miếng thịt vào nồi, xào qua vài cái rồi cho dưa cải muối vào xào, sau đó đổ nước vào nồi, cho miến vào, đậy nắp nồi và đun lửa.
Ôn Thiều Ngọc đi thẳng vào nhà, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống nhóm lửa.
Đây cũng là do chị gái hắn nuông chiều.
Chị gái hắn vì từ nhỏ đã có vấn đề về tay nên rất tự ti, không thường xuyên ra ngoài. Mọi người hay bảo cô ấy rằng: “Sau này nếu con gái lấy chồng, nhất định phải dựa vào anh em nhà mẹ đẻ.”
“Phải giữ mối quan hệ tốt với anh em nhà mẹ đẻ.”
Chỉ vì vậy, chị gái hắn đã dành hết những gì ngon nhất cho hắn, nuông chiều hắn như một cậu ấm vậy.
Bà cũng không bạc đãi con gái lớn, con gái lớn xinh đẹp, tính cách tốt, biết đọc sách viết chữ, chỉ vì cơ thể có khuyết tật nên mới cảm thấy tự ti, không ngẩng cao đầu được.
Bà Ôn nghĩ đến người con gái lớn đã nhiều năm không gặp, lén lau nước mắt nơi khóe mắt, không biết trong đời này còn có thể gặp lại con gái lớn hay không.