Cậu đi về phía Bếp, cách đó rất xa đã nghe thấy em gái kích động nói: "Bà ơi, con muốn ăn gà rán lắm! Gà rán này chắc chắn là rất ngon!"
Bà Ôn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cháu gái, cố ý nghiêm mặt hỏi: "Cũng không phải con chưa từng ăn."
"Bà nội, anh Tiểu Lục mở tiệm gà rán mà là tiệm gà nướng. Bà thấy tiệm gà nướng đó làm ăn tốt cỡ nào chứ? Những người không mua nổi vịt nướng đều sẽ mua một con gà nướng về. Anh Tiểu Lục kiếm được không ít tiền đâu! Mà con cũng chỉ mới nhìn thấy kiểu gà rán này trong mơ chứ chưa từng ăn lần nào."
Cô bé sắp thèm muốn chết rồi!
Ôn Độ nhướn mày, nhìn thấy phần gà rán đầu tiên vừa ra lò thì Ôn Oanh đã nhìn chằm chằm gà rán, hận không thể nuốt toàn bộ vào trong bụng, dưới đáy mắt còn mang theo ý cười nhu hòa.
"Anh? Anh về rồi!"
Ôn Oanh bưng đĩa quay đầu lại trông thấy anh trai đứng cạnh cửa phòng Bếp bèn không thể ngăn được vẻ kích động trong đôi mắt mình.
"Uống không?"
Ôn Độ cầm lon coca trong tay ra cho Ôn Oanh nhìn.
Ôn Oanh kích động gật đầu: "Uống ạ!"
Làm sao có thể không uống!
Cô bé chưa từng uống bao giờ.
Ôn Oanh giống như cái đuôi nhỏ vươn tay đi theo Ôn Độ, trước khi Ôn Độ xoay người đã nhận lấy cái đĩa trong tay cô bé.
"Anh!"
Ôn Độ quay đầu lại nhìn dáng vẻ của em gái tựa như nhìn thấy một chú mèo tham ăn.
Ý cười không khỏi xuất hiện dưới đáy mắt cậu: "Muốn uống à?"
"Dạ."
Ôn Oanh dùng sức gật đầu.
Ôn Độ bèn mở coca ra, rót cho cô bé một ly.
Mùa này không thể uống coca lạnh, chỉ có thể uống bình thường.
Ôn Oanh ôm cái ly vô cùng trân quý mà uống coca, vậy mà lại vui đến sắp khóc.
"Khóc cái gì? Uống không ngon à?"
Ôn Độ kinh ngạc hỏi, còn không quên dùng khăn tay lau mặt cho cô bé.
"Hu hu hu, chị gái gạt người khác. Coca chẳng ngon chút nào!" Cô bé vô cùng khó chịu.
Ôn Oanh cảm thấy mình bị lừa.
Ôn Độ lại tiếp lời khách sáo: "Chị gái nói gì em cũng tin à?"
"Mỗi lần chị gái ăn gà rán và uống coca đều vô cùng hạnh phúc."
Ôn Độ không hiểu lắm ý của em gái, lại hỏi: "Vậy em chưa từng nếm thử sao?"
"Không nếm được!" Ôn Oanh rất tức giận.
Ôn Độ híp mắt, lại hỏi: "Vì sao không nếm được?"
"Vì trong mơ nên làm sao nếm được chứ?"
Ôn Oanh quay đầu nhìn anh trai: "Anh, có phải anh cũng muốn nếm thử không? Trong mơ anh chưa từng ăn qua máy thứ này đâu, mỗi lần anh nhìn thấy người khác ăn thứ này đều sẽ dừng lại nhìn thật lâu. Lúc ấy em đã nghĩ, anh trai thế mà lại tiếc tiền, vậy thì về sau em nhất định sẽ mở một cửa hàng gà rán cho anh trai, để ngày nào anh trai cũng được ăn gà rán, uống coca."
Ôn Độ đại khái đã hiểu được.
"Em mơ thấy khi nào?" Ôn Độ hỏi.
Ôn Oanh vô cùng ỷ lại anh trai, thuận miệng nói: "Là lúc bị bọn buôn người bắt đi."
"Còn mơ thấy gì nữa?"
Ôn Oanh không hề phòng bị, thuận miệng nói: "Em mơ thấy em bị bắt cóc, anh đi tìm em, còn ba thì gánh vác ngôi nhà này. Lúc đi làm ruộng, ba mệt mỏi ngủ thiếp đi ở ruộng rồi bị lũ lụt cuốn trôi trong đêm! Bà nội không chịu được đả kích nên cũng qua đời.”
“Trong nhà cũng chỉ còn lại một mình anh, anh không biết em đã chết rồi nên vẫn luôn đi tìm em, chịu rất nhiều khổ cực, chịu rất nhiều đau đớn.”
“Em nhìn thấy anh chuyển gạch, làm việc cho người ta, còn thấy anh cưới vợ, nhưng vợ của anh không ổn, con trai cũng không tốt. Em còn nhìn thấy anh cứu cô gái khác, còn nói nếu có thể cứu được em thì tốt biết bao."