THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Xe khởi động.

Ôn Oanh nhìn anh trai đi về phía trước vài bước đuổi theo xe rồi lại ngừng lại, cô bé thiếu chút nữa đã không nhịn được mà khóc thành tiếng.

"Bà nội, nếu sau này anh trai không lấy vợ cũng không sinh con, bà nhất định không được thúc giục anh trai đâu nhé!" Ôn Oanh lau nước mắt, nói oang oang.

"Con đang nói hươu nói vượn gì vậy?" Bà Ôn bị một câu nói bất thình lình của cháu gái làm cho bối rối.

Ôn Oanh từng được anh trai dặn dò rằng không được nói cho bà nội biết về nội dung trong mơ, càng không thể nói với những người nào khác ngoại trừ anh trai.

Cô bé không có cách nào để nói với bà nội rằng anh trai gặp người không tốt.

Đến cuối cùng con trai cũng không hiếu thuận với cậu.

"Con vô tình gặp được một đại sư, nhưng người đó nói nói hôn nhân của anh trai không thuận lợi, cho nên con chấp nhận dù anh trai độc thân cũng không muốn anh trai không hạnh phúc."

Ôn Oanh quay đầu cầu xin nhìn bà Ôn: "Bà nội, bà đồng ý với con được không?"

Bà Ôn vốn muốn nói đây là mê tín phong kiến.

Nhưng nhìn thấy con mắt ngập nước của cháu gái, thế là lời đến bên miệng lại đổi thành cái khác.

"Biết rồi, không thúc giục anh trai con kết hôn, để nó tự tìm đối tượng, không tìm được cũng không sao."

Bà Ôn nghĩ thầm bà còn có thể sống được bao lâu nữa chứ. Cố gắng hơn cũng chỉ được mười, hai mươi năm nữa.

Bà không xen vào chuyện của con cháu sau này được, mà bà cũng không có ý định xen vào.

Ra khỏi Sở Thành, thời tiết trở lạnh từng chút từng chút.

Đến một nơi, bọn họ bèn vào trong tiệm cơm Gọt chút đồ ăn ngon, uống chút canh nóng hổi.

Đến tỉnh Giang, súp nồi sành ở đó vô cùng nổi tiếng.

Uống một bụng canh nóng hầm hập, ăn cơm cũng thơm, cảm giác cả người đều sống lại.

Lại đi qua hai tỉnh.

Gió lạnh thấu xương.

Nhưng cũng đã về đến nhà.

Tiểu Lục nhận được điện thoại bèn làm ấm giường và lồng đất trong nhà, trong phòng cũng nấu nước, còn bày cơm nóng hầm hập.

Bọn họ xuống xe, vừa vào cửa là có thể ăn ngay.

Sau khi ăn uống no đủ.

Lại nghỉ ngơi hai ngày.

Bà Ôn cảm thấy mình đã lớn tuổi thật rồi, lúc còn trẻ còn theo chồng chạy đông chạy tây. Khi đó điều kiện gian khổ hơn thế này nhưng chạy hai ngày hai đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Đôi khi ngủ một giấc dậy là khỏe lại.

Nào giống với hiện tại, không làm gì cả, chỉ là thời gian ngồi xe có hơi lâu mà cơ thể đã không chịu nổi rồi.

"Bà nội, để con đưa bà qua."

་་

Ôn Minh Huy và Cửu gia bên kia đàm phán xong thì dỡ hàng, thời gian bốc hàng bị trì hoãn vài ngày nên sau đó mới tìm tới bà Ôn.

Bà Ôn đã thu dọn xong đồ đạc, bà mang theo vài bộ quần áo rồi dẫn cháu gái lên xe, chuẩn bị đến Mông thị tìm con

gái.

"Đi thôi, đừng chậm trễ.

Bà Ôn vội vàng khóa cửa lại rồi đi.

Lái xe từ Bình Thành đến Mông thị phải mất bảy tám tiếng. Bởi vì đây là lần đầu tiên đi đường này mà lại còn không dễ đi cho lắm nên thời gian có lâu hơn bình thường một chút.

Bà Ôn và mọi người đi sớm nhưng chạng vạng tối mới đến nơi.

Mắt thấy sắp đến nơi, Ôn Oanh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

"Bà nội, bà có gọi điện cho cô lớn của con không?" "Không có."

Bà Ôn nghiêm mặt, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Ôn Oanh nhìn thấy bà nội như vậy, trong lòng có hơi lộp bộp.

"Bà nội, sao bà không gọi điện thoại cho cô lớn? Bà lo lắng..."

Ôn Oanh còn chưa nói xong đã bị bà Ôn cắt ngang.

"Nếu bà nói với cô lớn là bà tới đây, nó nhất định sẽ ra vẻ không có việc gì. Nó có sống tốt không? Bình thường thế nào? Có bị bắt nạt không? Bà sẽ không thể nhìn ra được gì cả."

Bình luận

Truyện đang đọc