Ông nội Luật nhìn cháu trai nhỏ, không biết mấy tháng qua cháu trai nhỏ đã trải qua những gì mà lại có thể nói ra những lời như vậy.
"Cháu muốn làm gì thì làm, ông nội biết cháu là một đứa bé có chừng mực.
Luật Hạo Chi cười lạnh trong lòng, chừng mực? Đúng vậy, cậu ấy đích xác là người có chừng mực nhất.
Ít nhất mặt ngoài sẽ không khiến ông nội khó coi.
Về phần trong âm thầm...
Ha.
Cậu ấy sẽ khiến cho bọn ngu xuẩn kia chịu đựng nỗi khổ không nói nên lời.
"Ông nội sẽ không can thiệp vào việc làm ăn của cháu ở bên ngoài, cũng sẽ không để người khác can thiệp. Nếu có mắt thì cháu cứ xử lý theo cách của mình, không cần lo cho những người khác. Xảy ra chuyện gì cũng vẫn có ông nội làm chỗ dựa cho cháu."
Ông nội Luật rất yêu thích cháu trai của mình.
Chủ yếu là mấy đứa con trai của ông ấy quá vô dụng.
Luật Hạo Chi ở trong thư phòng thật lâu mới bước ra.
Những người khác trong nhà họ Luật thấy cậu ấy ở lại bên trong lâu như thế, trong lòng ai nấy đều luống cuống, Muốn biết ông nội đã nói gì với cậu ấy. Mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai dám tiến lên.
Đúng lúc này, Luật Hoài An thế mà lại đứng ra trước, bày ra dáng vẻ của một người ba kiêu ngạo hỏi: "Ông nội lớn tuổi, con còn ở lì trong phòng làm việc lâu như vậy, chẳng biết chừng mực gì cả. Có chuyện muốn hỏi thì hỏi chú bác của con không được sao? Tại sao cứ phải quấy rầy ông nội con chứ?"
Luật Hoài An vừa há miệng là răn dạy.
Luật Hạo Chi nhìn những người đang vui sướng khi người khác gặp họa bên cạnh kia, lại nhìn tên ba giống như tên ngốc, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh.
"Hay là ba hỏi ông nội thử xem con ở trong thư phòng lâu như vậy có quấy rầy đến ông ấy không?"
Lúc Luật Hạo Chi mở miệng cũng vô cùng tức giận.
Luật Hoài An rất sợ hãi con trai lớn, nhưng lời này của con trai lớn không hề nể mặt anh ta.
Anh ta đành phải nghiêm mặt lớn tiếng nói: "Ba không quản được con phải không? Nếu lần sau vẫn còn như vậy thì con đừng tới nữa."
"Được, vậy con sẽ không tới."
Dù sao tuần sau là trận chung kết cuộc thi hát mà chú Ôn tham gia, cậu ấy phải đến hiện trường cổ vũ cho chú Ôn, căn bản không có thời gian trở về nhà cũ.
Nói xong những lời này, Luật Hạo Chi cứ như vậy quang minh chính đại rời đi.
Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng đều sợ ngây người.
Bọn họ thật không ngờ Luật Hạo Chi lại không biết sợ đến vậy.
Có người nghĩ trong lòng, hy vọng Luật Hạo Chi không phải chỉ nói ngoài miệng, tốt nhất tuần sau cậu ấy thật sự đừng đến.
Mỗi ngày Luật Hạo Chi đều bận rộn cùng Ôn Độ không ngừng chạy tới chạy lui, ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Có ông nội ủng hộ, trong tay Luật Hạo Chi đã có đầy đủ tài chính có thể mạnh tay đi làm rất nhiều chuyện.
Hai người bọn họ không ở lại Hương Thành.
Mà là thừa dịp giá cả đất đai vẫn chưa tăng mà nhanh chóng trở về Sở Thành.
"Cậu nói xem mảnh đất này thế nào? Nếu mua mảnh đất này thì dân chúng ở đây đều phải dọn ra ngoài." Luật Hạo Chi đã cẩn thận tính toán sổ sách.
Trước mặt Ôn Độ có bày một tấm bản đồ, nhìn thấy vòng tròn Luật Hạo Chi vẽ mà trong lòng hâm mộ không thôi.
Chỉ cần cậu có vốn liếng, cậu tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn mà không ra tay.
"Kích thước của khu đất phụ thuộc vào kích thước của khu thương mại mà cậu xây dựng. Nếu cậu muốn biến nơi này thành khu thương mại phồn hoa nhất, mang tính biểu tượng nhất, vậy thì phải suy tính rõ ràng trên mọi mặt. Xây một tòa nhà bách hóa ở đây, vậy thì gần đó nhất định phải có khách sạn, cũng phải chuẩn bị tốt một bãi đỗ xe. Tuy hiện tại không có xe nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có xe."