THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Oanh bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu trắng như tuyết ra khỏi phòng bếp, đang muốn Gọi Luật Cảnh Chi thì phát hiện trong phòng khách còn có thêm mấy người.

Cô bé đứng tại chỗ, bất an nhìn về phía Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi còn chưa lên tiếng thì cô bé ăn mặc như công chúa kia đã mở miệng trước.

"Cảnh Chi, nhà các em thuê một đứa hầu gái như vậy từ lúc nào thế? Trông thiếu quy củ quá đi mất? Trong nhà có khách quý mà lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài?"

Giọng nói của Luật Cảnh Chi vẫn còn có chút trẻ con nhưng lại như mang theo băng mảnh: "Đây là khách tôi mời tới, nếu ánh mắt chị họ không tốt thì đi gặp bác sĩ đi. Đến nhà người khác phải tự giác biết mình là khách, đừng tùy tiện khoa tay múa chân khiến người ta lầm tưởng rằng chú Hai dạy dỗ chị không tốt."

Luật Thiên Huệ tức giận đến xanh mặt: "Mày đúng là đồ không có tiền đồ, thích chơi với loại nghèo kiết xác này. Khó trách ba mẹ mày không thích mày! Ngay cả giả vờ giả vịt cũng không chịu!"

Lúc trước Ôn Oanh được Luật Cảnh Chi đứng ra vì mình, lúc này thấy cậu bé bị bắt nạt là lập tức đứng ra nói: "Dáng vẻ chanh chua của chị mới không được ai thích ấy!"

"Mày nói ai đấy? Đồ nhà quê!" Ánh mắt Luật Thiên Huệ sắc bén nhìn về phía Ôn Oanh.

Âm thanh Ôn Oanh rất mềm mại nhưng giọng điệu rất cương quyết: "Ai trả lời thì là người đó." 

"Mày!"

Luật Thiên Huệ giơ tay muốn đánh Ôn Oanh.

Luật Cảnh Chi đứng chắn trước mặt Ôn Oanh lớn tiếng cảnh cáo Luật Thiên Huệ: "Ra ngoài!"

"Mày dám đuổi tao?"

Luật Thiên Huệ thét lên.

"Kiều Ngũ!"

Luật Cảnh Chi lạnh lùng nhìn Luật Thiên Huệ, ngay sau đó có một người đàn ông toàn thân cơ bắp đi tới.

Anh ta đi tới trước mặt Luật Thiên Huệ, vươn tay nói: "Mời, cô Thiên Huệ."

Luật Thiên Huệ tức giận đỏ mặt, chỉ vào Luật Cảnh Chi nói: “Mày chờ, chờ đó! Tao chắc chắn sẽ đi nói với ông nội!" 

"Làm phiền chị rồi."

Giọng điệu của Luật Cảnh Chi hờ hững làm Luật Thiên Huệ tức giận muốn quay lại đánh cậu bé.

Thế nhưng Kiều Ngũ còn đang đứng trước mặt nên Luật Thiên Huệ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Con cái nhà họ Luật đều biết Luật Hạo Chi phát rồ mời một vệ sĩ siêu cấp lợi hại cho em trai. Bất kể ai tới cũng đều không có tác dụng, người này chỉ nghe lời một mình Luật Cảnh Chi.

Hơn nữa giá trị vũ lực siêu cao.

Cho dù Luật Thiên Huệ không cam lòng cũng chỉ có thể mang theo chị em của mình rời đi.

Nói là chị em nhưng trên thực tế cũng chỉ là mấy cô gái chạy theo nịnh bợ.

Đám người đó đi rồi, Luật Cảnh Chi mới ghét bỏ dặn dò quản gia: "Thay thảm và những thứ này đi."

Sau đó cậu bé xoay người lại, trông thấy Ôn Oanh đang bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu ngơ ngác đứng ở đó.

"Bị dọa sợ rồi đúng không?"

Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt dễ thương như bánh bao tràn ngập lo lắng.

Ôn Oanh lắc đầu, ánh mắt lóe sáng: "Tớ còn tưởng Chi Chi sẽ bị bắt nạt, không ngờ Chi Chi lợi hại ghê!"

"Đây là nhà tớ."

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ mở miệng.

Nếu cậu bé bị người khác bắt nạt trong nhà mình thì nói ra còn không biết sẽ mất mặt cỡ nào.

"Người vừa rồi là ai vậy?" Trông hung dữ quá.

Ôn Oanh rất lo lắng người nọ lại đến bắt nạt Luật Cảnh Chi, hơn nữa người nọ còn đòi trở về tố cáo.

"Chị họ tớ."

Luật Cảnh Chi không thích người nhà họ Luật chút nào.

Quá tồi tệ.

Thối rữa đến tận xương tủy.

Ông nội cậu bé có đến mấy người vợ, đến phiên con trai cũng học theo, mỗi một người đều có vợ lẽ. Trong đó ba của Luật Thiên Huệ là Luật Hoài Châu đứng hàng thứ ba, theo ông nội không học được gì khác mà lại nuôi một đống tình nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc