THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Oanh cười đến mức ngồi thẳng dậy, thỉnh thoảng còn nói với Luật Cảnh Chi: “Thật sự rất buồn cười! Không được rồi, cười chết tớ mất thôi.

Sự chú ý của Luật Cảnh Chi đều dồn hết vào cô, nhìn cô cười, ánh mắt cậu cũng tràn ngập sự dịu dàng.

“Đừng có ngã.

“Không đâu.

Ôn Oanh nói rồi lại nằm xuống, vươn tay lấy trái cây bên cạnh ăn vài miếng.

Trái cây này được chuẩn bị từ lúc nào vậy?

Sao cô không phát hiện ra nhỉ?

Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, nhưng cậu lại thản nhiên nhìn tivi, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt khác xa so với hồi nhỏ. Hồi nhỏ trông cậu rất đáng yêu, còn bây giờ thì đẹp trai.

Ôn Oanh nhìn cậu mãi rồi lẩm bẩm nói: "Cũng đẹp phết đó chứ!”

Luật Cảnh Chi quay đầu lại, nghi ngờ hỏi cô: “Cái gì đẹp cơ?”

Ôn Oanh lập tức hoàn hồn, ban đầu đáng lẽ cô nên nói thẳng thắn rằng: “Cậu thật đẹp trai”, nhưng không hiểu sao, cô lại không thể thốt ra được câu này.

“Phim rất hay.”

Trong bóng tối, ánh mắt của Luật Cảnh Chi lóe lên ánh sáng đặc biệt, cậu cất giọng lười biếng: “Cậu không nhận ra trong phim có một người trông rất quen mắt à?”

“Ai cơ?”

Quả nhiên là Ôn Oanh chưa nhận ra.

“Cậu tự nhìn đi.”

"Còn không nói, làm màu cái gì vậy.

Miệng thì chê trách, nhưng Ôn Oanh lại chăm chú nhìn vào màn hình, chẳng mấy chốc cô phát hiện ra một người trông rất quen thuộc.

Cô giật mình ngồi bật dậy: “Đây là ba tớ sao?"

“Giờ cậu mới nhận ra à?" Luật Cảnh Chi khá ngạc nhiên.

Ôn Oanh gật đầu: “Không phải tớ không muốn xem phim và phim truyền hình mà ba tớ đóng, chủ yếu là vì tớ không thể nhập tâm vào được.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tớ thấy có chút hối tiếc. Tớ khá thích nhân vật này, luôn cảm thấy quen

thuộc nhưng lại không nhớ ra ngay tại sao lại quen thuộc.

Ôn Oanh lại tựa vào sofa: “Thành thật mà nói, nếu cậu không nhắc nhở, tớ thật sự không nhận ra đây là ba tớ luôn đó.

“Phim của chú Ôn hay lắm đó, bộ phim mới này sau khi công chiếu tại Hương Thành bán chạy vô cùng. Mặc dù đánh giá không tốt lắm, nhưng bộ phim này thực sự rất được yêu thích. Dù có người chỉ trích, nhưng nhiều người vẫn ra rạp xem. Hiện tại nó đã đứng đầu doanh thu phòng vé rồi."

Luật Cảnh Chi không phải là không muốn tìm phim khác cho cô xem, chủ yếu là bộ phim này thực sự có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.

“Hóa ra ba tớ lợi hại đến vậy.

“Trong ngành này, chú ấy rất lợi hại. Luật Cảnh Chi rất ngưỡng mộ Ôn Thiều Ngọc: “Năm đó chú Ôn có hậu thuẫn rất mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể khiêm tốn làm việc, từng bước tiến lên. Điều đó là điều mà nhiều người không thể tưởng tượng được.”

“Hơn nữa, hồi đó chú ấy là người mẫu mực, không ở phim trường thì cũng trên sân khấu. Bài hát chủ đề và nhạc phim của mỗi bộ phim đều do chú ấy hát. Còn nữa, cậu có biết lần này, concert chú ấy mở ở Hương Thành đã gây sốt đến mức nào không? Rất nhiều người hâm mộ không mua được vé, đành ngồi ngoài sân vận động. Số người hâm mộ bên ngoài, còn nhiều hơn gấp mấy lần số người bên trong”

Ôn Oanh tiếc nuối nói: “Lúc đó tớ đang thi, không thể đến xem trực tiếp được."

“Sau này chắc chắn chú Ôn sẽ còn mở concert nữa.”

Luật Cảnh Chi an ủi cô.

Bộ phim sắp kết thúc, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi tán gẫu: "Hồi nhỏ tớ rất khó chịu, nghe người khác bàn tán về ba tớ, nói ông ấy thật đẹp trai vân vân, tớ cảm thấy không thoải mái"

“Thực ra bây giờ nghĩ lại, cũng là do ngại thôi. Chắc chắn cậu chưa từng trải qua cảm giác đó đâu, chính là phim truyền hình mà ba tớ đóng, bộ nào cũng gây sốt.

Các cửa hàng tạp hóa bán những hình dán của ông ấy, hộp bút của bạn cùng bàn tớ đều có ảnh của ba tớ. Thậm chí cả tường phòng ký túc xá cũng dán đầy poster của ông ấy. Tết đến, mọi người phát thiệp chúc Tết, thiệp chúc Tết cũng toàn là mặt ba tớ. Rõ ràng đã hai năm tớ không gặp ông ấy rồi.

Luật Cảnh Chi cười hỏi: "Vậy sau này thì sao? Cậu đã thích nghi thế nào?”

"Nói ra cũng thấy buồn cười, có lẽ cậu sẽ không tin. Nếu là tạo hình cổ trang, tớ hoàn toàn không nhận ra được đó là ba tới Chỉ thấy quen mặt thôi.” Ôn Oanh cũng cảm thấy khó tin.

"Có lẽ đây là triệu chứng mù mặt”

“Nhưng không phải lúc nào tớ cũng như vậy. Nếu là bạn học trong trường, dù bọn họ đổi chỗ tớ vẫn có thể nhận ra. Nhưng nếu là bác sĩ ở bệnh viện, cô phục vụ ở căng tin, hoặc bác bảo vệ ở cổng. Nếu họ đổi chỗ khác, tớ hoàn toàn không nhận ra nữa.

Nói xong, Ôn Oanh không để tâm mà nói tiếp: “Dù sao cũng chẳng sao cả! Cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.

Luật Cảnh Chi định giơ tay xoa đầu cô, nhưng cuối cùng lại không làm vậy: “Nếu nghiêm trọng hơn, nhớ nói với tớ."

“Ừ, tớ đã tìm hiểu rồi, nhiều người cũng có tình trạng tương tự như tớ. Nhưng tình trạng của họ nghiêm trọng hơn một chút, họ không nhớ mặt người. Còn tớ thì chỉ là khi người khác thay đổi một bộ quần áo, một kiểu tóc, không ở trong môi trường làm việc ban đầu, tớ mới chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng lại quên mất đối phương là ai. Nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có vấn đề gì lớn.”

“Không có vấn đề gì là tốt rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc