Có thể là uống thuốc có tác dụng nên nhiệt độ cơ thể bà Ôn đã hoàn toàn hạ xuống.
Ôn Oanh thấy bà nội không sốt nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô bé cũng không dám ngủ.
Sau nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, cô bé lại đi đo nhiệt độ cơ thể cho bà Ôn thêm một lần.
Nhiệt độ lần này bình thường.
Ôn Oanh đặt nhiệt kế xuống, lại sờ sờ người bà nội, phát hiện bà Ôn ra rất nhiều mồ hôi, thế là lại đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ khác cho bà nội.
Cởi quần áo của bà nội ra, cô bé muốn thay cho bà nội.
Nhưng cô bé nhỏ người, sức lực cũng nhỏ.
Cũng may bà Ôn đã tỉnh dậy, Ôn Oanh thấy thế bèn lập tức nhảy xuống bưng một chậu nước nóng đến.
"Bà nằm xuống trước đi đã, con lau người cho bà rồi bà lại thay quần áo."
Bà Ôn thấy hành động của cô bé, trong lòng nghĩ cho dù là con gái ruột ở đây cũng sẽ chăm bà như thế này.
Ôn Oanh lau người cho bà Ôn xong, lại bảo bà Ôn thay quần áo sạch sẽ.
Bà Ôn nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô bé, đau lòng nói: "Có phải cả tối con không ngủ đàng hoàng đúng không?"
Ôn Oanh cười vô cùng ngọt ngào nói: "Đã ngủ rồi ạ. Chẳng qua là giữa đêm giật mình tỉnh dậy."
"Ngủ sớm một chút đi, bà nội không sao đâu" Bà nội an ủi cháu gái.
Ôn Oanh quả thật rất mệt mỏi.
Hiện tại nhiệt độ của bà nội đã hạ xuống, trông không còn việc gì nữa, lúc này cô bé mới ngoan ngoãn gật đầu, xoay người xuống giường nhưng không hắt nước ra ngoài mà là đặt ở ngoài phòng. Sau đó Ôn Oanh xoay người trở về, cởi quần áo chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ tiếp.
Bà Ôn phát hiện lúc nãy cô bé nói mình ngủ rồi nhưng ngay cả quần áo mà cô bé cũng không cởi, cứ như vậy ngủ luôn, cũng không sợ bị cảm.
Lúc này cô bé nằm ở trên giường, chưa tới ba giây đã ngủ ngay.
Bà Ôn đau lòng đắp chăn cho cô bé.
Không uổng phí bà mình tự thân nuôi lớn con bé nhỏ này.
Chỉ mới vài năm mà cô bé đã trưởng thành, còn biết chăm sóc mình.
Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên Ôn Oanh làm khi mở mắt chính là sờ đầu bà nội.
Cô bé phát hiện đầu bà nội không còn nóng nữa mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Oanh không buông lỏng cảnh giác, cô bé rót nước nóng rửa mặt trước rồi lại bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Trong nhà có bánh bao, mấy chiếc bánh bao này được hấp lúc bọn họ mới đi, được đặt bên ngoài đông lạnh rồi bỏ vào trong vạc đặt ở ngoài phòng nhỏ.
Ôn Oanh lấy mấy cái bánh bao ra đặt vào trong nồi hâm nóng, bên dưới thì nấu cháo.
Cô bé không biết làm những món khác nên đã lấy cải trắng ra, xào cải trắng. Cô bé còn lo lắng bà nội ăn không vô nên đã đổ thêm chút dấm chua vào bên trong.
Bà Ôn mở mắt ra đã thấy cháu gái lập tức chạy vào.
"Bà nội mau uống thuốc đi."
Ôn Oanh bưng nửa ly nước đã được pha chút nước nóng đến trước mặt bà Ôn, lại đặt thuốc vào trong tay bà Ôn, thúc giục bà nhanh chóng uống thuốc.
Thật ra bà Ôn không muốn uống thuốc, nhưng không lay chuyển được cháu gái nên lại uống thêm một bữa thuốc nữa.
Uống thuốc này vào dễ buồn ngủ.
Nếu như không phải tỉnh thế bất đắc dĩ, bà Ôn căn bản không muốn uống nó.
Uống thuốc mới khỏi nhanh, mới có thể giúp cô bé an tâm đi ngủ, không phải lo lắng hoảng sợ nữa.
Ôn Oanh vốn dĩ không biết bà nội suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô bé nhìn bà nội uống thuốc xong, vô cùng vui vẻ.
"Bà nội, con làm cơm xong rồi, bà nhanh chóng rửa mặt rồi ra ăn cơm đi, con xào xong món rau này là được.
Tốc độ xào rau của Ôn Oanh rất nhanh.