THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Oanh kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi!"

Điều kiện trong nước có hạn.

Nhưng ở Hương Thành thì khác!

Có thể mua được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, còn có thể tự mình xử lý.

Ôn Oanh đã nhìn thấy chị gái ăn thịt chiên bột trong mơ từ lâu, mỗi một lần đều thèm chảy nước miếng. Cô bé đã sớm muốn được nếm thử mùi vị của thịt chiên bột rồi.

Bây giờ cô bé nghiên cứu nhiều ngày, rốt cuộc cũng nghiên cứu ra phiên bản thịt chiên bột Ôn Oanh, vội vàng đưa cho anh trai nếm thử.

Ôn Độ nếm thử một miếng, phát hiện mùi vị rất không tệ.

"Có thể bán cái này lấy tiền."

Ánh mắt Ôn Oanh sáng lên, hưng phấn nói: "Đúng không, đúng không? Có thể đem đi bán lấy tiền đúng không?"

"Đúng vậy."

"Hì hì hì, em biết ngay mà!" Ôn Oanh chỉ cảm thấy cái trong đĩa không phải là thịt chiên bột mà là một ngọn núi thu nhỏ: "Anh trai, em bán cái này trong cửa hàng bánh bao nhà chúng ta nhé?"

"Được."

Ôn Độ không có ý kiến.

"Em phải nắm được công thức bí mật trong tay." Nói xong, giọng điệu của cô bé lại có chút chần chừ: "Nhưng mà cái này dễ học lắm, sẽ dễ dàng bị người khác học được."

"Không dễ chút nào, cứ trực tiếp mở nhà máy chuyên bán thịt chiên bột, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến mua thịt chiên bột!" Chuyện này đối với Ôn Độ không lớn.

Hai mắt Ôn Oanh sáng ngời: "Đúng vậy!"

"Anh đầu tư cho em mở một nhà máy nhé?" Ôn Độ rất cưng chiều em gái.

Ôn Oanh có chút động lòng: "Anh, mở một nhà máy có cần rất nhiều tiền không?"

"Nhà máy này không cần quá lớn nên cũng không cần đầu tư nhiều. Đợi sau này phát triển thêm nghiệp vụ khác rồi nói sau." Ôn Độ nghĩ biệt thự đã mua rồi, mở thêm nhà máy cũng không sao.

Dù sao nhà máy này cũng không đắt bằng biệt thự.

Tiền mất rồi thì kiếm lại.

Thật sự không được nữa thì cậu đi tìm người vay tiền.

Nhiều đường đi như thế thì không thể bị nghẹn chết được.

"Vâng!"

Ôn Oanh rất vui vẻ.

Cô bé cảm thấy mình đã giúp anh trai nghĩ ra một vụ làm ăn tốt.

Thịt chiên bột có rất nhiều công dụng.

Ôn Oanh tiến đến bên cạnh Ôn Độ, líu ríu nói chuyện làm ăn với anh trai: "Anh trai, anh biết không? Thật ra em còn có thể làm những cái khác, hẳn là sẽ không quá khó khăn. Chẳng hạn như gà rán..."

Đáy mắt Ôn Độ nhanh chóng mang theo kinh ngạc sau khi nghe xong, cậu nhìn dáng vẻ ỷ lại vào mình của em gái, trong đầu nghĩ lại những thay đổi đã xảy ra trước đó của em gái.

Lúc trước cậu không suy nghĩ cẩn thận, hôm nay ngẫm nghĩ lại mới ý thức được em gái không đúng.

Cậu nghe lời em gái nói, thản nhiên khách sáo: "Có gà rán rồi nhưng không có coca."

"Đúng vậy, không có coca!" Ôn Oanh thở dài: "Gà rán với coca mới là tuyệt phối!"

Trẻ em không được uống bia.

Nhưng trẻ em có thể uống coca!

Trong lòng Ôn Độ đã xác định được gì đó, cậu thuận theo lời em gái nói: "Có coca, mấy chục năm trước đã có coca rồi! Chỉ có điều hiện tại không dễ mua trong nước. Nếu em muốn uống thì anh có thể mua một ít về cho em!"

Ôn Oanh chưa bao giờ biết coca có mùi vị gì bèn kinh ngạc trừng to mắt: "Thật sự có thể sao?"

"Đương nhiên!"

Ôn Độ suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ anh đi mua cho em."

"Vậy em đi làm gà rán!"

Ôn Oanh xoay người chạy vào phòng bếp, trong miệng còn Gọi: "Bà nội, bà nội, còn ức gà không? Con Muốn! Đùi gà cũng được!"

Ôn Độ nghe em gái gọt, nhấc chân đi ra ngoài.

Muốn mua coca phải đi xuống phía dưới, cậu khởi động xe ra ngoài.

Cậu không chỉ mua coca mà còn mua những thứ khác.

Ôn Độ mua đồ xong đứng ở bên ngoài, bình tĩnh hồi lâu mới lái xe trở về.

Về đến nhà, gà rán vẫn chưa làm xong.

Bình luận

Truyện đang đọc