Con trai hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Hình như con trai hắn đã trưởng thành rồi.
Lúc hắn bằng tuổi con trai đã biết phải lấy vợ.
Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng lên khỏi ghế giống như xác chết vùng dậy.
"Đưa thư cho ba, để ba xem là ai viết thư cho anh trai của con."
Trong đầu mấy cô gái bây giờ đều đang nghĩ gì vậy chứ?
Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc không thay đổi.
"Oanh Oanh, tuy năm nay con còn nhỏ, mới 12 tuổi nhưng con sắp trở thành học sinh cấp ba rồi. Nếu có bạn học nam khác đối xử tốt với con, con phải giữ cảnh giác, đừng đi quá gần bạn học nam. Nếu con phát hiện có bạn học nữ đi quá gần anh trai con, con cũng phải lập tức nói cho ba biết.
Ôn Thiều Ngọc không hề cảm thấy suy nghĩ đó của mình có bất kỳ vấn đề gì, hiện giờ quốc gia đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn. Kết hôn muộn, sinh con muộn chính là cống hiến cho đất nước.
Gia đình họ nhất định sẽ tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia.
Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không để con trai kết hôn sớm như vậy.
Ôn Thiều Ngọc cầm thư, không thèm nhìn địa chỉ trên đó đã trực tiếp mở thư ra.
Lúc hắn nhìn thấy tờ thông báo trúng tuyển kia, cả người đều choáng váng.
Lúc này Ôn Oanh ở bên cạnh mới kiêu ngạo nói: “Ba, ba thấy chưa? Anh con thi đậu vào đại học A rồi!"
Ôn Thiều Ngọc giờ mới phản ứng lại, cầm bức thư vội vàng chạy vào trong nhà.
Chạy đến cửa hắn mới ý thức được mẹ không có ở nhà nên lại cầm bức thư chạy ra ngoài.
Ôn Oanh kịp phản ứng lại vội vàng gọi: "Ba, ba dẫn con theo với, dẫn con theo với."
Chân dài của Ôn Thiều Ngọc chống xe đạp thúc giục Ôn Oanh: "Bây giờ chúng ta phải đi báo tin vui cho bà nội con biết."
Trong lòng Ôn Oanh cũng mừng như điên.
Cô bé chạy chậm ngồi lên xe rồi mới vịn chắc, sau đó Ôn Thiều Ngọc đạp xe chạy vèo vèo ra ngoài.
Khoảng cách từ nhà đến cửa hàng rất gần.
Mấy phút đồng hồ sau.
Ôn Thiều Ngọc dừng xe, Ôn Oanh cầm thư thông báo trúng tuyển chạy vào trong cửa hàng, còn chưa kịp thấy bà Ôn đầu thì đã hô hào trước tiên.
"Bà nội, anh con thi đậu đại học A rồi!"
Bà Ôn nghe thấy tiếng động từ hậu viện bèn đi vào, kích động hỏi: "Con nói cái gì? Anh con thi đậu đại học?"
Ôn Oanh dùng sức gật đầu, kích động nói: "Bà nội, anh con thi đậu đại học A rồi!"
Bà Ôn nhất thời vô cùng mừng rỡ.
Bà vui vẻ, còn rất xa xỉ nói với mọi người trong cửa hàng: "Hôm nay bà chủ có tin vui, không thu tiền của mọi người."
Lúc này khách không tính là ít, hơn nữa Ôn Oanh còn hét lớn tiếng như vậy nên tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, vì thế nhao nhao chúc mừng bà nội.
Bà Ôn vui vẻ, cố ý muốn mang bánh ngọt ngon lành lên.
Tuy chút lòng này không tính là lớn nhưng mọi người đều biết cái bánh nhỏ này bán rất đắt. Mọi người hòa vào bầu không khí vui mừng, trong miệng nói toàn lời chúc mừng.
Bà Ôn cầm thư thông báo trúng tuyển ngồi ở dưới tàng cây trong hậu viện. Ôn Thiều Ngọc ở phía trước trông coi việc làm ăn, chỉ có Ôn Oanh ngồi bên cạnh bà.
Bà Ôn nhìn thư thông báo trong tay rồi ánh mắt lại nhìn về phương Bắc.
Đó là phương hướng của nông trường Hồng Tinh.
"Ngày mai chúng ta về nhà một chuyển, viếng mộ ông nội con. Nếu ông nội con biết anh trai con thi đậu đại học tốt nhất cả nước nhất định sẽ rất vui mừng."
Bà Ôn ngồi trên băng ghế kể chuyện quá khứ.
Bà rất ít khi nói về quá khứ.
Cũng không thích nói chuyện có liên quan đến ông Ôn.
Hôm nay thật sự là vì quá vui vẻ.