Bác sĩ nghe thấy cô bé nói chuyện giống như người lớn bèn không khỏi cười hỏi: "Con có phải chủ nhà ở nhà không?"
Giọng điệu nói chuyện cứ như là chủ nhà vậy.
Ôn Oanh không biết bác sĩ đang trêu mình mà trái lại còn nghiêm túc lắc đầu: "Trong nhà con, bà nội là người có tiếng nói nhất"
"Nhìn ra rồi."
Dù sao cũng là trưởng bối duy nhất trong nhà.
Ôn Oanh theo thói quen mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút miễn cưỡng.
Cô bé chưa từng nghĩ rằng bà nội sẽ bị bệnh.
Bà nội trong trái tim của Ôn Oanh luôn là người mạnh mẽ nhất, mãi mãi sẽ không ngã xuống.
Cũng là chỗ dựa của cả nhà bọn họ.
Nhưng một người mạnh mẽ như vậy bỗng nhiên ngã bệnh mới làm cho Ôn Oanh hoàn toàn ý thức được bà nội cũng là một người bình thường.
Bà cũng sẽ ốm, cũng sẽ mệt mỏi.
Ôn Oanh yên lặng một đường đi theo bác sĩ đến bệnh viện y tế, lấy một ít thuốc mang về dưới sự hướng dẫn của bác sĩ.
Những loại thuốc này đều là thuốc tây, căn bản không cần nấu.
Nên đã bớt được rất nhiều phiền toái.
Ôn Oanh cầm thuốc bước nhanh về nhà, chuyện đầu tiên cô bé làm khi về nhà chính là rót cho bà nội một ly nước, đút thuốc cho bà nội uống.
Bà Ôn nằm ở trên giường để mặc cho cháu gái lăn qua lăn lại, vẻ dịu dàng dưới đáy mắt quả thật không lừa được người khác.
Con người yếu ớt nhất khi bị bệnh.
Trước giờ bà Ôn cũng không dám để cho mình ngã xuống, nếu như bà ngã bệnh thì trong nhà sẽ đi tong, sẽ hoàn toàn lộn xộn.
Nhưng bây giờ bà bị bệnh mà cháu gái nhỏ lại không nhanh không chậm, không hề hoảng hốt.
Cô bé biết trong nhà không có nhiệt kế nên đã đi ra ngoài mua nhiệt kế, sau khi biết bà bị sốt đã chạy ra ngoài gọi bác sĩ trở về khám bệnh cho bà.
Ai mà ngờ một cô bé tám tuổi lại có thể trầm ổn như vậy.
Bà Ôn rất hãnh diện nhìn Ôn Oanh.
"Bà nội không sao, con không cần lo lắng. Mau ra ngoài mua chút đồ ăn về lấp đầy bụng con đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, chờ sau khi con tỉnh dậy là bà nội sẽ khỏe lại."
Bà Ôn biết cô bé bận trước bận sau trong một lúc lâu như thế, lại còn hốt hoảng lo sợ nên chắc chắn là đã đói bụng rồi.
Lúc này trời còn chưa tối hẳn nên cô bé vẫn có thể tự chạy đi mua đồ ăn.
Ôn Oanh không muốn để bà nội lo lắng nên đã nghe lời đi ra ngoài mua đồ ăn.
Bà nội bị sốt cao, không thể ăn gì khác.
Sau khi Ôn Oanh mua đồ ăn về đến nhà là bắt đầu rửa nồi nấu cơm.
Cô bé cũng không nấu gì khác, chỉ nấu một chút cháo gạo.
Ôn Oanh nhóm lửa nấu cơm, thuận thế ăn mấy miếng cơm tối, trong lúc đó còn chạy đi vào thay khăn mặt cho bà Ôn.
Cả đêm nay Ôn Oanh bận muốn chết.
"Con ăn cơm xong trước rồi hãy lo cho bà sau, bà thật sự không sao mà."
Bà Ôn đau lòng cháu gái.
Nhưng Ôn Oanh căn bản không chịu nghe lời bà Ôn.
Cô bé sợ mất đi bà nội, trong lòng có một nỗi sợ hãi nói không nên lời.
Ôn Oanh cũng không biết vì sao, cứ như kiếp trước cô bé đã từng mất đi người nhà.
Bà Ôn thấy mình nói mà cháu gái không chịu nghe nên cũng chỉ có thể mặc kệ cô bé.
Chờ Ôn Oanh nấu xong bưng vào trong phòng, rõ ràng bà Ôn không có khẩu vị gì nhưng vẫn uống hết cháo.
Ôn Oanh thấy bà nội chịu ăn, lúc này mới yên tâm.
Bà Ôn thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là khi ngã bệnh sẽ cảm thấy sức lực đều bị hao mòn hết. Ăn cháo xong chưa được bao lâu, bà Ôn đã ngủ thiếp đi.
Sau khi bà ngủ, Ôn Oanh đo nhiệt độ cơ thể cho bà Ôn một lần nữa.