“Mấy ngày này cho mọi người nghỉ, ai muốn về nhà thì về nhà. Ai không muốn về nhà ăn Tết, hoặc không về nhà ăn Tết, muốn theo tôi làm tiếp thì ở lại đây chờ.”
Ôn Độ nói xong, cũng không quan tâm công nhân bàn tán xôn xao, ngồi xuống rồi nói: “Gọi đến tên ai thì người đó lên nhận tiền.”
Triệu Kiến Đông biết chữ nhưng chỉ biết đếm tiền.
Anh ấy đếm tiền xong, đặt trước mặt Ôn Độ, Ôn Độ kiểm tra lại lần nữa, rồi đưa cho công nhân.
Như vậy sẽ không có sai sót.
“Bàng Phi Long”
“Triệu Kim Vũ.”
“Châu Hải Dương”
Tất cả công nhân nhìn số tiền trong tay, phát hiện mỗi người đều được thêm năm đồng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Ôn Độ, Ôn Độ đứng dậy nói: “Năm đồng này là lì xì cho mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ trước nhé. Được rồi, tôi còn phải ăn cơm, vậy nên sẽ về trước.”
Ôn Độ và Triệu Kiến Đông vừa đi, các công nhân lập tức trở nên phấn khích.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều là lần đầu tiên đi làm ăn xa, lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Ông chủ Ôn này trông mặt non nớt, có chút hung dữ, nhưng lại rất hào phóng. Tôi còn lo cậu ấy ôm tiền chạy mất, không trả lương cho chúng ta. Ai ngờ cậu ấy nói được làm được, còn thưởng cho chúng ta thêm năm đồng.”
Năm đồng đấy!
Ở nông thôn, nhiều nhà cả năm cũng không tiêu hết nổi năm đồng.
“Phải đấy, trước kia tôi không dám nói với mọi người, thực ra trong lòng tôi cũng rất lo lắng. Thằng nhóc ở thôn bên cạnh nhà tôi ra ngoài tìm việc, cũng là làm thuê cho người ta. Một tháng được năm mươi đồng, nhưng không bao ăn ở.”
“Ngày nào cũng liều mạng làm việc, ai ngờ làm được nửa năm thì ông chủ bỏ trốn. Nghe nói ông thầu kia là người tỉnh khác, chẳng ai tìm được nữa. Tính cả tiền thuê nhà, mỗi tháng nó phải tiêu hết mười đồng. Số tiền nó có trong người đều tiêu hết rồi lại chẳng kiếm được đồng nào.”
tiêu phát những người ở tỉnh hùng
Những công nhân khác nghe xong đều thở dài.
“Tôi không định về quê ăn Tết nữa. Lát nữa tôi sẽ viết thư về nhà, sáng mai gửi tiền và thư về cho bọn họ.”
Có người bỗng nhiên đề nghị.
Mọi người đều thấy đó là một ý kiến hay.
Ở xa thì đương nhiên là ở lại đây rồi.
Còn những ai ở gần thì sẽ đi xe về, tính là đưa tiền về nhà xong rồi quay lại ngay.
Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
Triệu Kiến Đông nghĩ đến số tiền lớn đã phát ra, trong lòng cảm thấy đau nhói.
“Những người này làm việc rất tốt, lại còn nghe lời, không hề lười biếng. Quan trọng là họ có thể theo kịp tiến độ của chúng ta. Chắc chắn sau này chúng ta sẽ nhận được rất nhiều công trình. Không thể nào mỗi lần lại phải đi tìm người mới được.”
Nghe Ôn Độ nói, Triệu Kiến Đông chợt thấy lòng nhẹ nhõm.
Anh ấy nhận ra tầm nhìn của mình quá hạn hẹp, không thể nào so sánh được với Ôn Độ.
Khi trở về nhà, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi.
Ôn Độ đưa tiền lương cho Uông Bình: “Hôm qua em đã nói với chị rồi, từ hôm nay chính thức nghỉ phép. Đây là tiền công của chị trong thời gian qua.”
Uông Bình nắm chặt số tiền trong tay, nước mắt lưng tròng.
Triệu Hiểu Phi vội vàng nói: “Tiểu Uông, đừng khóc! Bây giờ cô đang mang thai, không thể khóc được.”
“Không phải là tôi khó chịu, tôi chỉ là đang vui mừng, là xúc động thôi.” Uông Bình chưa bao giờ nghĩ rằng, khi người đàn ông bị gãy chân, chị ấy vẫn có thể tự mình gánh vác cả gia đình.
Ôn Độ không phải là mềm lòng, mà là cậu luôn nhớ về những người đã từng giúp đỡ mình trong kiếp trước.
Cho đi một đoá hoa hồng, tay sẽ lưu lại hương thơm.
Cậu không phải người quá lương thiện, nhưng cậu sẽ ra tay giúp đỡ những người gặp khó khăn mà cậu gặp.