Chị gái ông là người đã thay đổi cuộc đời ông.
Nếu không thì ông của hiện tại chắc chắn đã sớm nằm dưới mặt đất lạnh như băng rồi.
Từ Trí Viễn năm đó thật sự muốn đi tìm cái chết.
May mà hiện tại ông vẫn còn sống.
"Vâng."
Ôn Độ không ngờ người ông cậu này còn là một người giàu cảm xúc.
Từ Trí Viễn mở miệng gọi A Huy: "Đi lấy hết quà tặng tôi mang về đây!"
A Huy không nhịn được khuyên nhủ: "Thưa ông, sức khỏe ông vẫn chưa tốt lên, bác sĩ Ông cần tĩnh dưỡng. Nếu ông thật sự nhất định phải gặp họ thì tôi có thể đón họ qua đây."
Từ Trí Viễn lắc đầu: "Cậu không biết tôi đã sống như thế nào trong nhiều năm qua đầu. Tôi chỉ mong có thể về sớm một chút để đoàn tụ với chị gái. Hôm nay sắp gặp được chị gái rồi, cậu lại bảo tôi chờ ở đây, làm sao tôi có thể chờ được? Bây giờ tôi còn không muốn chờ dù chỉ một phút một giây nào."
Xe đã chuẩn bị xong.
Ôn Độ chú ý thấy Từ Trí Viễn lại mặc thêm một chiếc áo khoác ở bên ngoài.
Thời gian này vào mùa này thật ra rất nóng.
Nhưng Từ Trí Viễn lại giống như không cảm giác được mà ăn mặc vô cùng kín kẽ.
Bọn họ ngồi xe đi đến viện nhà họ Ôn.
Dọc đường đi Từ Trí Viễn vô cùng thấp thỏm.
Đây có lẽ chính là tình cảm khi gần quê hương.
Không bao lâu sau, xe dừng lại.
Từ Trí Viễn nhìn ngõ nhỏ quen thuộc, phát hiện nơi này thật sự không thay đổi chút nào.
"Xuống xe thôi."
Từ Trí Viễn nói xong bèn bước xuống xe.
Ôn Độ cũng xuống từ bên kia, đi tới bên cạnh Từ Trí Viễn, thấp giọng nói: "Con vẫn chưa nói với bà nội con chuyện con đi tìm ông. Bà nội con căn bản không biết chuyện này."
Từ Trí Viễn có vẻ mặt lo lắng nói: "Sức khỏe bà nội con thế nào?"
Ôn Độ ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu được ý của ông.
Cậu cảm thấy bà nội không nhớ thương người em trai này một cách vô ích.
Ít nhất trong lòng người em trai này vẫn có bà, vào lúc này, Từ Trí Viễn còn đang lo lắng sức khỏe bà nội có thể chịu đựng được niềm vui bất ngờ này hay không.
Ôn Độ lập tức có cái nhìn rất khác đối với Từ Trí Viễn.
"Oanh Oanh, bà nội đâu?"
Ôn Độ nhấc chân đi vào bên trong, Từ Trí Viễn đi theo phía sau. Ôn Độ thấy cô bé ngồi ở cửa phòng, cao giọng hô.
Ôn Oanh thấy anh trai, vui vẻ nói: "Anh trai, anh về rồi, không phải anh nói buổi trưa không về ăn cơm sao? Em đã nói với bà nội rồi."
"Trong nhà có khách, cần thêm hai món nữa. Em bảo ba mình ra ngoài mua thức ăn đi."
Ôn Độ sai sử Ôn Thiều Ngọc quả nhiên không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Ôn Thiều Ngọc nghe thấy con trai gọi tên mình bèn bước ra khỏi phòng nói: "Khách gì đến vậy, sao còn bảo ba đi mua thức ăn? Trực tiếp ra ngoài ăn không được sao?"
Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy người đứng cùng một chỗ với con trai, cảm thấy có chút quen mắt.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh của bà nội hỏi: "Bảo anh đi mua thức ăn thì đi mua thức ăn đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Từ Trí Viễn nghe thấy tiếng chị gái, hốc mắt nóng hổi.
Lúc nhỏ chị gái vô cùng dịu dàng.
Không bao giờ cao giọng khi nói chuyện.
Chỉ có duy nhất một lần tranh chấp cùng người trong nhà, nhưng rồi người nhà vẫn mang ông đi.
Sau nhiều năm gặp lại chị gái.
Từ Trí Viễn không ngờ lại rơi vào tình huống như vậy.
Chị gái cũng đã thay đổi rất nhiều.
Ông biết cuộc sống góa phụ rất khó khăn, nhưng thật không ngờ cuộc sống đã biến chị gái mình thành một dáng vẻ khác.
Đúng lúc này, bà Ôn từ trong phòng bước ra.