Cảm giác đứng trên sân khấu cũng rất tốt.
Nhưng hắn học kiến thức nhạc lý không tốt lắm, còn diễn xuất thì cảm giác như trời sinh đã biết.
Tuy Ôn Thiều Ngọc chỉ diễn một vai nhỏ nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.
Hắn nhìn Tư Đồ Quang Diệu, nghĩ đến mình còn chưa xin lỗi anh ấy, nhất thời có chút xấu hổ.
Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định tìm đề tài trước để phá vỡ bầu không khí xấu hổ hiện tại.
"Sau này tôi còn có thể diễn xuất không?"
Ôn Thiều Ngọc lo lắng anh ấy sẽ trào phúng mình nên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng không ngờ Tư Đồ Quang Diệu căn bản không có ý trào phúng hắn.
"Nếu anh thích diễn xuất thì học với giáo viên cho tốt, có cơ hội sẽ cho anh đến quay. Có rất nhiều đoàn làm phim, ta cứ bắt đầu từ nhân vật nhỏ, từ từ tích lũy kinh nghiệm."
"Chắc chắn rồi."
Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối không phải loại người ngay từ đầu đã làm nhân vật chính. Cho dù là trong gánh hát, muốn lên sân khấu hát kinh kịch thì cũng phải luyện tập mười năm dưới sân khấu.
Nên ở đây cũng chỉ có thể là một vai phụ mà thôi.
Hơn nữa cả đời đều là một vai phụ.
Tốt xấu gì cũng phải có cơ hội làm nhân vật chính.
Tư Đồ Quang Diệu hơi lo lắng Ôn Thiều Ngọc lăn lộn trong giới này vài ngày thì tâm trạng sẽ mất cân bằng. Anh ấy đã sớm tiêm phòng cho Ôn Thiều Ngọc.
"Tuổi của anh thế này thì chắc sau này sẽ không có cơ hội diễn vai nam chính nữa."
Ôn Thiều Ngọc nghe nói như thế mà trong lòng không mất mát thì là giả, chẳng qua có thể diễn xuất là đã rất tốt rồi.
Ôn Thiều Ngọc lập tức tỉnh táo lại.
"Có thể quay phim là được, ít nhất là làm chuyện tôi thích. Riêng điều này thôi cũng đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi." Ôn Thiều Ngọc là một người rất cảm tính, hắn không phải là người không biết đủ.
"Anh chuẩn bị được tâm lý này là tốt."
Đến lúc đó Tư Đồ Quang Diệu có thể dùng tiền cho hắn quay một cảnh, thay vì để hắn bị người ta mắng còn không bằng tiến bộ từng chút một.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn vẻ mặt tươi cười hài lòng của Ôn Thiều Ngọc bên cạnh thì rất hâm mộ.
Anh ấy sẽ phải mất rất nhiều công sức để hòa nhập với ngôi nhà của hắn.
Anh ấy gấp gáp Muốn cảm nhận hạnh phúc mà Ôn Thiều Ngọc có được.
Mà ngôi nhà của anh ấy lại lạnh lẽo, tràn ngập tính toán.
Thậm chí còn có anh em tương tàn.
Tất cả chỉ vì tiền.
Chìm trong biển máu là điều mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, nhưng đó là thứ mà anh ấy đã trải qua vô số lần.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Chạy dọc theo đường đi thật lâu.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Lúc này sắc trời đã tối, Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng rằng người trong nhà đều đã ngủ rồi.
Nhưng khi anh ấy đi vào phòng khách lại nhìn thấy bà Ôn đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách.
Nghe thấy tiếng động, bà mới ngẩng đầu lên: "Sao tối nay hai đứa về muộn vậy? Ăn cơm chưa?"
Trong lúc nói chuyện, bà Ôn đã đứng dậy định đến phòng Bếp làm chút gì đó cho hai đứa nhỏ ăn.
Thật ra Tư Đồ Quang Diệu vẫn chưa ăn nhưng không nỡ làm phiền bà: "Mẹ nuôi làm gì thế? Tụi con đã ăn rồi, mẹ nuôi không cần phải lo lắng đâu. Sao muộn vậy rồi mà mẹ nuôi vẫn chưa đi nghỉ ngơi?"
Bà Ôn nói: "Hai đứa con vẫn chưa trở về, sao mẹ có thể ngủ được?"
Trong thoáng chốc đó, Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy trong lòng ê ẩm nhưng lại rất ngọt ngào, căng trướng, giống như được ngâm trong bình mật, rất hạnh phúc.
Ôn Thiều Ngọc chậm một bước, kỳ quái nhìn thoáng qua Tư Đồ Quang Diệu: "Lúc chúng ta ăn cơm cũng đã là mấy tiếng trước rồi, bây giờ cậu không đói bụng sao?"