THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

“Như vậy quá phiền toái, bà nói mời các cháu ăn cơm, sao có thể để các cháu mua đồ được?” Bà Ôn cũng sẽ không bởi vì Luật Cảnh Chi là một đứa nhỏ, mà bà thật sự coi cậu bé như đứa nhỏ thật.

Luật Cảnh Chi lại nói: “Vốn dĩ bọn cháu nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Đáng tiếc bà lại không cho cháu cơ hội này! Hơn nữa, cháu nói mua đồ về nấu cơm, đây không phải là việc nên làm sao?”

Luật Hạo Chi hoài nghi ngoáy ngoáy lỗ tai.

Đây là em trai ruột dù đánh mấy gậy cũng không thả được một quả rắm của cậu ấy ư? Em trai cậu ấy thế mà lại biết làm cho người ta vui vẻ như vậy?

Nếu để cho ông nội nhìn thấy hình ảnh em trai cố gắng lấy lòng người khác như thế, e rằng ông nội sẽ tức giận đến đau đầu.

“Bây giờ Chi Chi vẫn còn là một đứa trẻ, tiền trong túi đều là của ba mẹ cháu, bà nội cũng không thể để cháu tiêu tiền được. Lát nữa bà nội đưa tiền cho cháu.” Bà Ôn sẽ không chiếm tiện nghi của một đứa trẻ.

Luật Cảnh Chi nói: “Đây không phải tiền của ba mẹ cháu đâu, đây là tiền của cháu. Tiền cháu để dành đưa cho anh trai, anh trai cháu cầm đi đầu tư, nếu kiếm được tiền, sẽ chia hoa hồng cho cháu. Cháu có không ít tiền!”

“Chi Chi lợi hại như vậy sao?”

Lúc bà Ôn khích lệ người khác luôn nghiêm mặt, người không biết chuyện còn tưởng rằng bà khích lệ qua loa.

Nhưng Luật Cảnh Chi lại vui vẻ không chịu nổi.

“Là anh trai lợi hại.

Luật Hạo Chi ở bên cạnh nghĩ thầm, hừ, coi như thằng nhóc này có lương tâm.

Chẳng bao lâu, nguyên liệu nấu ăn đều được đưa tới.

Luật Hạo Chỉ biết hành tung của mình nhất định sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Vốn dĩ cậu ấy lo lắng, nhưng hiện tại thì không lo lắng nữa. Có Tư Đồ Quang Diệu ở đây, không ai dám động đến Ôn Thiều Ngọc.

Trừ phi là người ngốc.

Nguyên liệu nấu ăn tới, Ôn Thiều Ngọc vào phòng bếp hỗ trợ, Tư Đồ Quang Diệu cũng đi qua.

Ôn Độ và Luật Hạo Chi đang bàn chuyện làm ăn.

Ôn Oanh lôi kéo Luật Cảnh Chi trở lại phòng mình, Ôn Oanh giống như đang cầm bảo bối, lấy ra một cái đồ chơi làm bằng gỗ.

“Đây là quà tớ tặng cậu, lúc cậu không có việc gì có thể chơi một chút.” Ôn Oanh vì chuẩn bị phần lễ vật này phải chạy rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy món đồ chơi trong tay cô bé, vẻ mặt kinh ngạc: “Oanh Oanh, đây là quà cho tớ sao?” “Đương nhiên rồi!”

Ôn Oanh đã tốn rất nhiều tâm tư mới chuẩn bị xong.

Luật Cảnh Chi cười híp mắt hỏi: “Sao cậu lại tặng quà cho tớ? Tớ còn chưa chuẩn bị quà cho cậu.”

“Nhiều quần áo xinh đẹp, cả giày còn có váy nhỏ siêu đẹp mắt, đều là quà cậu tặng cho tớ mà!”

Cái đó không giống.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình mua quần áo cho Ôn Oanh, giống như chị họ cậu bé mua quần áo thay đồ cho búp bê của mình vậy.

Không thể coi là quà tặng.

“Giống nhau.”

“Không giống nhau.”

“Được rồi, không giống nhau.”

Tính cách Ôn Oanh rất mềm mại ngoan ngoãn. Nhìn giống như búp bê vải của chị họ, cậu bé rất muốn lừa gạt cô bé về nhà cất giữ.

Như vậy Ôn Oanh có thể cùng cậu bé trưởng thành rồi.

“Oanh Oanh, cậu có thể ở lại đây học không? Dù sao chú Ôn cũng ở đây.”

“Không có khả năng!”

Ôn Độ cười lạnh.

Thanh mai trúc mã gì chứ?

Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Luật Cảnh Chi biết mình muốn giữ Ôn Oanh lại rất khó khăn, nhưng thật không ngờ cậu bé vừa mới mở miệng thăm dò đã bị Ôn Độ cản trở.

“Không thể sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Luật Cảnh Chi tràn ngập thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc