Mặc dù sư phụ đã mất rồi nhưng những lời sư phụ nói vẫn luôn ghi tạc trong đầu hån.
"Chỉ cần con muốn lên sân khấu, bất kể lúc nào cũng đều phải bảo đảm mình có thể lên sân khấu mọi lúc.
Mỗi sáng sớm Ôn Thiều Ngọc đều kiên trì không ngừng luyện giọng, có rảnh thì hát một bài, cho dù là lúc học thuộc lời thoại cũng phải duỗi chân.
Bất kể ở bất cứ nơi nào cũng đều phải luyện tập kiến thức cơ bản.
Buổi sáng lúc luyện giọng còn không quên luyện ánh mắt, ánh mắt là quan trọng nhất đối với những người hát kinh kịch như bọn họ.
Điều này cũng dẫn đến qua nhiều năm vậy rồi, tuy trông Ôn Thiều Ngọc rất không đáng tin cậy nhưng trên thực tế hắn vẫn rất biết cách tự hạn chế.
"Vì sao?""
Chương Hoa rất tò mò.
Ôn Thiều Ngọc bèn nói ra những lời mà sư phụ đã nói với mình.
Chương Hoa nghe xong, cả người ngây dại.
Sau đó toàn thân trở nên hưng phấn.
Lúc này ông ấy cũng ăn sắp xong rồi nên lau khóe miệng, kích động nói: “Cậu Ôn, kịch bản này của tôi quả thực là thiết kế riêng cho cậu đấy. Cậu đừng vội từ chối, xem kịch bản của tôi trước rồi nói sau, nếu như cậu hài lòng với kịch bản thì chúng ta lại nói sang chuyện khác. Bất kể cậu đưa ra điều kiện gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi thì tôi đều sẽ đồng ý với cậu."
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình ngu xuẩn, nhưng sau khi nhìn thấy Chương Hoa mới phát hiện Chương Hoa còn ngốc hơn cả mình.
Bàn chuyện làm ăn như vậy, đây không phải là để người ta chặt đẹp sao?
Hình như nếu hắn không mở miệng một chút thì sẽ có lỗi với Chương Hoa.
"Để tôi xem kịch bản trước rồi nói sau." Ôn Thiều Ngọc không lập tức đồng ý.
Bây giờ tất cả kịch bản và các công việc khác xung quanh hắn đều do A Thăng phụ trách bàn bạc.
Cho dù hắn nhìn trúng kịch bản mình thích cũng sẽ để A Thăng phụ trách các công việc tiếp theo.
Đương nhiên Chương Hoa không có ý kiến gì.
Ăn uống xong.
Ba người bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy vị đạo diễn trước mắt này vẫn khá tốt.
Sau khi ba người tách ra, A Kiến tự mình tới đón Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc nói chuyện này cho A Kiến nghe.
"Lúc nhận được kịch bản tôi sẽ xem lại. Nếu không có chuyện gì thì trước hết sẽ không nhận kịch bản khác."
Ôn Thiều Ngọc chỉ định toàn tâm toàn ý quay xong một bộ phim, dù sao đây cũng là vai nam chính đầu tiên trong đời hắn.
"ĐƯỢC."
A Kiến làm việc rất hiệu suất.
Chủ yếu là Chương Hoa quá nóng vội.
Ông ấy vẫn luôn tự nhủ không được gấp gáp, không được gấp gáp. Nhưng vẫn rất gấp.
Đã tìm được người rồi, ông ấy lo lắng nếu như mình không sốt ruột thì sẽ bị người khác cướp đi.
Tuy đã đợi rất nhiều năm, cho dù đợi thêm một chút thời gian nữa cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng Chương Hoa lại giống như đã mất đi kiên nhẫn, chuyện đầu tiên ông ấy làm sau khi về đến nhà chính là bảo người ta đưa kịch bản cho Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc xem xong kịch bản, đồng ý nhận bộ phim này.
A Thăng đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Anh ta được Tư Đồ Quang Diệu phái tới chăm sóc Ôn Thiều Ngọc, chủ yếu là tới khống chế công việc của Ôn Thiều Ngọc. Về phần Ôn Thiều Ngọc thích cái gì hay muốn nhận bộ phim nào thì cứ hoàn toàn làm theo sở thích của hắn.
Chỉ cần Ôn Thiều Ngọc không tự biến con đường của mình trở nên chật hẹp thì bọn họ sẽ không can thiệp vào.
Đương nhiên sẽ cố hết khả năng để cung cấp cho Ôn Thiều Ngọc một ít đề nghị, cố gắng giúp Ôn Thiều Ngọc ít đi đường vòng.
Ôn Thiều Ngọc nhận vai nam chính, ra lệnh bắt buộc không ai được nói ra.
Hắn muốn gây bất ngờ cho người nhà.