THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Thật ra bà không tức giận vì cháu gái đọc sách. Bà tức giận là vì cháu gái đọc sách giải trí rồi khóc thành ra thế này.

Nhỡ đâu thật sự khóc mù mắt thì phải làm sao?

Thật ra trong lòng bà biết rất rõ sức khỏe cháu gái không tốt thế nào.

Một chút chuyện nhỏ cũng có thể trở thành một vấn đề lớn.

Ôn Oanh có hơi chột dạ gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn mà cam đoan với bà Ôn: "Bà nội, bà yên tâm, về sau con tuyệt đối sẽ không xem những kiểu sách tào lao thế này nữa."

Cháu gái thật sự rất ngoan.

Làm sao bà Ôn còn cam lòng răn dạy cháu gái nhỏ nữa.

Giọng điệu của bà vô cùng ẩm áp nói: "Cũng không phải bà nội không muốn cho con đọc sách giải trí ngoài giờ học. Nếu là sách có thể đọc thì con muốn đọc cái gì cũng được, chỉ là không thể vì sách mà khóc đến mức này. Con tự mình đi soi gương đi, xem xem mắt con đã sưng thế nào rồi."

"Vâng ạ, lần này chỉ là tai nạn thôi"

"Tốt nhất là chỉ có một lần tai nạn này.

"Đó là điều đương nhiên.

Ôn Oanh ngày thường khống chế cảm xúc rất tốt.

Sở dĩ cô bé khóc đến mức này cũng là vì anh trai lặng lẽ chơi chiêu lớn.

Cho dù cô bé có tổ chất tâm lý tốt hơn nữa cũng sẽ không vượt qua được.

Một chiêu này phá hủy đất trời.

Uy lực lớn đến mức người thường không thể tưởng tượng được.

Mười mấy phút sau, Ôn Oanh cầm hai quả trứng gà luộc trong tay, lăn tới lần lui trên mắt mình.

Cô bé há miệng, chờ anh trai đút cho ăn.

"Anh trai, em muốn ăn tôm"

Con tôm này thường khó lột vỏ nhất.

Lúc cô bé muốn ăn cũng phải lột vỏ một hồi lâu.

Bây giờ có anh trai đút cơm cho cô bé ăn nên cô bé không cần phí công nữa.

Ôn Độ nhướn mày chịu mệt nhọc.

Trong đĩa trước mắt bé con này không bao lâu sau đã có không ít tôm được bóc sẵn.

Ôn Độ đút cô bé từng miếng từng miếng, Ôn Oanh ăn đến khi cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Mấy người lớn trong nhà nhìn hai đứa nhỏ, trên mặt đều mang theo nụ cười vui mừng.

Cũng chỉ khi ở chung với em gái, Ôn Độ mới có chút dáng vẻ trẻ con.

Sau bữa tối, người lớn ngồi lại nói chuyện với nhau.

Ôn Oanh kéo tay áo anh trai, dùng sức kéo cậu về phía sau.

Ôn Độ đang muốn đứng dậy thì chợt nghe thấy bà Ôn gọi: "Oanh Oanh, con dọn dẹp chỗ nhà anh con ở đi. Hai anh em các con mỗi người một phòng. Ban ngày Oanh Oanh không có việc gì làm thì đừng ra sau ở nữa. Con gái con đứa ở một mình phía sau quá nguy hiểm.

Ôn Oanh: "..."

Cô bé rất muốn nói mình ở phía sau rất tốt, hơn nữa cũng không phải ở đó vào

buổi tối.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà nội, cô bé đành phải ngoan ngoãn đồng

Ôn Độ nhấc chân đi ở phía trước, em gái hấp tấp đi theo phía sau.

"Anh trai."

"Ừm."

"Anh trai."

"Nói."

"Anh trai."

"Ôn Oanh, nếu như em không nói..."

"Nói! Em nói còn không được sao ạ!"

Ôn Oanh lại ở bên cạnh mềm mại làm nũng.

"Thật ra đúng là em muốn gọi một tiếng anh trai vẫn luôn không ngừng tìm kiếm em ở kiếp trước."

Ôn Độ: "..."

Cậu cúi đầu thở dài một hơi, quay đầu nhìn em gái, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Thật sự là không có cách với bé con này mà.

"Em muốn nghe chuyện đời trước của anh đúng không?"

Ôn Oanh lập tức nhảy nhót chạy bên cạnh cậu.

Hành động này của Ôn Oanh khiến Ôn Độ sợ hãi, cậu lo lắng cô bé không cẩn thận sẽ bị trẹo chân nên vội vàng bảo vệ cô bé.

"Ôn Oanh, sau này nếu em đi đường không thành thật..."

"Anh có thể đừng uy hiếp em mãi nữa được không, hôm nay em vui lắm."

Bình luận

Truyện đang đọc