Luật Hạo Chi mặc kệ những chuyện này.
Cậu ấy nghĩ thông suốt rồi.
Bản thân có bản lĩnh, không lo không tìm được đường ra.
Nhìn Ôn Độ là biết.
Ôn Độ không có chống lưng nhưng có bản lĩnh, người ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng tuổi với mình mà có thể lập nên một phần gia nghiệp lớn như vậy. Hơn nữa phần gia nghiệp này còn có thể càng lúc càng lớn, nói không chừng về sau còn có thể có tiền hơn cả ông nội.
Cậu ấy sẽ không để ánh mắt ở nhà họ Luật nữa.
Hơn nữa tuy bây giờ ông nội bảo vệ bọn họ nhưng cũng chưa chắc không coi bọn họ là đá mài đao.
Đáng tiếc dã tâm của các cô chú bác nhà họ Luật không nhỏ nhưng năng lực có hạn.
Luật Hạo Chi ăn hồi lâu mới phát hiện thức ăn trên bàn đã bị hai anh em bọn họ ăn hết rồi.
Luật Cảnh Chi sờ sờ bụng mình, lại nhìn anh trai mình, mím môi bình tĩnh nói: "Chưa no."
Âm thanh của cậu bé không lớn nhưng vừa rồi trong phòng bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh nên ngay lập tức bị những người khác nghe thấy.
Bầu không khí xấu hổ.
Có người âm thầm cười nhạo, chờ ông nội Luật răn dạy Luật Cảnh Chi.
Ai ngờ ông nội Luật cười nói: "Chưa no à? Quản gia bảo phòng Bếp dọn thêm một bàn nữa đi."
"Gần đây khẩu vị của Tiểu Cảnh không tệ." Ông nội Luật cười trêu ghẹo.
Luật Cảnh Chi không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí còn có chút hung dữ nói: "Con đang dậy thì nên ăn nhiều là chuyện không thể tránh khỏi. Không ăn nhiều nhỡ đâu không cao, biến thành bánh bao đậu đỏ thì phải làm sao đây?"
Cậu bé vẫn chưa quên mình không cao bằng Ôn Oanh.
Không biết mấy chữ kia đâm trúng điểm cười nào của ông nội Luật mà ông nội Luật cười rất vui vẻ.
"Con và anh con vừa vặn ở giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình dậy thì, phải ăn nhiều một chút. Đầu bếp trong nhà làm cơm nước thế nào? Nếu con thích đầu bếp này thì cứ để đầu bếp đi theo bọn con khi trở về đi." Ông nội Luật thằng nhóc kia khiến người ta nóng mắt.
Thẩm Thanh Đường nhìn con trai út cũng được ông nội thích bèn nhíu mày, chán ghét trong đáy mắt đều bị thu hồi. Cô ta cụp mắt, chớp mấy cái che đi tính toán trong đáy mắt.
Con trai út được ông nội yêu thích, có thể cũng sẽ có nhiều gia sản hơn.
Cái này không thiệt thòi.
Thẩm Thanh Đường không ngu xuẩn như vậy, chỉ là lúc trước chán ghét con trai nhỏ mang đến phiền phức cho mình
mà thôi.
Nếu không phải con trai nhỏ liên tiếp xảy ra chuyện khiến ông nội cảm thấy khó chịu với cô ta và Luật Hoài An thì hai người bọn họ cũng sẽ không bị những người khác cười nhạo đến tận bây giờ.
Trong lúc lơ đãng, Luật Cảnh Chi quay đầu, đối diện với tầm mắt của Thẩm Thanh Đường.
Cậu bé nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang nở nụ cười với mình, da đầu nhất thời tê rần cứ như gặp phải nữ quỷ, mặt mày cậu bé đều cứng đờ rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Thân thể Thẩm Thanh Đường cứng ngắc, sắc mặt rất khó coi.
Bên cạnh còn truyền đến một tiếng cười nhạo: "Phì."
Thái độ của Thẩm Thanh Đường đối với con trai vừa mới có chút thay đổi, một giây sau đã hận không thể bóp chết con trai út ngay.
Kiểu con trai này chỉ làm cho cô ta bẽ mặt, làm cho cô ta khó xử này còn không bằng không tồn tại.
Cô ta có một đứa con trai lớn là đủ rồi.
Tốc độ của bữa cơm tất niên này đối với người bên ngoài mà nói là quá nhanh.
Dường như không tìm được cơ hội nói chuyện với ông nội thì đã kết thúc.
Mà Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi ăn bữa cơm này cũng không tệ lắm. May mà lúc bọn họ ăn thì cơm vẫn chưa nguội, độ ấm vừa đúng.