THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Đây là thời trang đang mốt trong thời đại này.

Những bà lão khác vẫn còn mặc quần áo xám xịt mà bà Ôn đã mặc quần áo có màu sắc rất tươi sáng.

Bà còn uốn tóc lông cừu, giúp cho bà có một loại khí chất khác biệt.

Ngũ quan của bà Ôn cực kỳ sáng ngời.

Hai năm gần đây tu thân dưỡng tính nên thoạt nhìn bà càng ngày càng hiền lành. Khuôn mặt vốn dĩ cay nghiệt kia cũng theo thời gian trôi qua mà trở nên càng ngày càng có phúc khí.

Cái nhìn đầu tiên của những hàng xóm láng giềng cũ đối với lão bà Ôn chính là không dám tin người này là bà Ôn.

Không ai trong bọn họ dám nhận.

Vẫn là bà Ôn chủ động nói chuyện với mọi người, mọi người mới dám nhận.

"Nếu bà không nói lời nào thì tôi cũng hoàn toàn không dám nhận đấy." Bà Nghiêm nhìn bà Ôn, trên gương mặt chỉ toàn là nụ cười vui sướng.

Bà Ôn cười nói: "Có cái gì không dám nhận chứ, chỉ là thay một bộ quần áo mà thôi."

"Đây cũng không phải là chuyện quần áo." Bà Nghiêm đưa tay sờ sờ chất liệu quần áo trên người bà: "Lúc chúng ta còn trẻ, tôi chưa từng mặc kiểu quần áo tươi sáng như vậy, cho dù là kết hôn lập gia đình cũng chưa từng mặc quần áo tốt thế này."

Trong mắt bà ấy toàn là hâm mộ.

Bà Ôn nói: "Cái này thì tính là gì? Bà theo tôi vào nhà xem một chút đi."

Nói xong, bà Ôn bèn kéo người bạn già của mình vào trong nhà.

Những người khác ngược lại cũng muốn đi theo vào xem một chút, nhưng bọn họ đều biết tính tình của bà Ôn rất xấu. Một lời không hợp là mắng người, mà người bị mắng sẽ xấu hổ đến mức mười ngày nửa tháng cũng không dám ra khỏi cửa.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua cũng không ai dám tùy tiện khiêu chiến tính tình của bà nội.

Bà Ôn cứ như vậy dễ dàng kéo bà Nghiêm ra khỏi nhóm.

Đến khi vào nhà, bà Ôn mới trực tiếp mở ngăn tủ, lấy ra vài bộ quần áo.

Bà không nói gì mà chỉ đưa quần áo cho bà Nghiêm.

"Bà cũng đừng hâm mộ tôi nữa." Bà Ôn chỉ vào những bộ quần áo này nói: "Bây giờ bà cũng có rồi."

Bà Nghiêm vội vàng xua tay: "Cái này không thể được. Sao tôi có thể lấy quần áo của bà chứ?"

"Nếu thật sự không được thì bà cứ đưa tôi chút tiền, số quần áo này không nhiều lắm, chút tiền riêng của bà chắc chắn là đủ." Nét mặt của bà Ôn lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, giống như bà biết trong túi bà Nghiêm có bao nhiêu tiền.

"Bà đây không phải là cố ý đâu nhỉ, chờ tôi ở đây móc sạch tiền riêng trong túi tôi ra. Bà Nghiêm cố ý nói đùa: "Tôi nói bà này, bây giờ bà phát đạt nên sẽ không cho rằng tôi cũng phát đạt như bà đó chứ?"

Bà Ôn nghe lời này lập tức cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra thế? Trong thôn chúng ta nuôi gà mà nhà bà không nuôi sao? Lúc ấy thằng nhóc Ôn Độ đã cam đoan với tôi là nhà bà sẽ là nhà đầu tiên mà? Nó đã dẫn mọi người đi nuôi gà mà không cần gánh một chút mạo hiểm nào, chẳng lẽ bà không nuôi sao?"

"Lúc trước con trai tôi và con dâu không ai chịu nuôi, mà ông già nhà tôi cũng không muốn, ngay cả chuyện mua trứng gà là bà nhờ tôi đi làm người trung gian, cũng bởi vì cái này mà trong tay tôi có dư chút tiền, người nhà tôi không muốn làm nên tôi đành phải tự mình bỏ tiền ra làm thôi"

Nói tới đây, trên mặt bà Nghiêm nở nụ cười.

"Cũng nhờ có bà."

Nét mặt bà Ôn vốn còn rất nghiêm túc, kết quả nghe thấy bà Nghiêm nói xong bèn trực tiếp nở nụ cười.

"Bà đừng có mà trêu chọc tôi."

"Đây cũng không phải là trêu chọc bà, đây là nói lời thật lòng, con trai tôi tự mình nuôi gà, thua lỗ không ít tiền, thiếu chút nữa đã lấy hết số tiền mồ hôi nước mắt trong túi tôi ra để lấp vào đẩy"

Bà Ôn: "Vậy bà đưa hết tiền à?"

Bình luận

Truyện đang đọc