THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

"Bây giờ không biết có bao nhiêu người hâm mộ chúng ta. Không biết có bao nhiều người hâm mộ anh đã cưới được một người vợ tốt. Trước kia người ta cảm thấy ánh mắt anh không tốt, luôn chê cười anh cưới em, nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể hâm mộ thôi."

Bạch Thế Vinh đắc ý cười.

Ôn Như Hân tựa vào vai anh ấy, cũng nhàn nhạt nở nụ cười.

Thật tốt.

Đêm đó.

Ôn Oanh và bà nội cũng về đến nhà.

Ngồi xe lửa cả ngày nhưng Ôn Oanh vẫn vui vẻ tưng bừng.

Nhưng sắc mặt bà Ôn không tốt lắm.

"Bà nội, bà nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi." Ôn Oanh còn đặc biệt chạy đến trạm xá mua một thanh nhiệt kế về để đo nhiệt độ cho bà Ôn.

Bà Ôn nằm trên giường nhìn cháu gái cầm nhiệt kế, uể oải nói: "Bà nội không sao, không sốt cao, không cần đo nhiệt độ cơ thể."

Ôn Oanh không yên lòng.

"Bà đo một chút cũng không sao đâu mà"

Cháu gái đã nói như vậy rồi nên bà Ôn cũng không kháng cự nữa.

Kết quả mấy phút sau, Ôn Oanh lấy nhiệt kế ra nhìn, bà Ôn đã sốt tới 38,5 độ.

Cô bé lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Cô bé chạy một hơi tới bệnh viện, trực tiếp nói với bác sĩ bên trong: "Có thể phiền bác theo con về nhà một chuyển được không? Bà nội con sốt cao, đang nằm trên giường."

Bác sĩ nghe xong bèn hỏi: "Người lớn nhà con đâu?"

"Ba con không ở nhà, con không có mẹ. Trong nhà chỉ có con và bà nội."

Ôn Oanh không sợ bác sĩ là người xấu, trực tiếp nói thật.

Cô bé lo rằng nếu như mình không nói thật thì bác sĩ sẽ không theo cô bé về nhà.

Bác sĩ nghe xong lập tức nhíu mày, thu thập đồ đạc của mình rồi xoay người đi ra ngoài.

"Nhà con ở đâu?"

Bác sĩ hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh đi ở phía trước, chạy rất nhanh. Cô bé căn bản không quan tâm mình sẽ phát bệnh, nhưng sau khi chạy được hai bước thì cô bé lại ngừng lại.

Ôn Oanh bây giờ sợ mình sẽ ngã bệnh, nếu như mình cũng bệnh thì sẽ không có ai chăm sóc bà nội.

Ôn Oanh đột nhiên sợ hãi muốn khóc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế chính mình, không để mình quá sốt ruột, không để mình chạy quá nhanh, chỉ là bước đi trở nên nhanh hơn theo bản năng.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ đã đạp xe đạp chạy ra theo sau, ông ấy dừng xe bên cạnh Ôn Oanh.

"Lên xe, con chỉ đường, bác đưa con qua đó."

Ôn Oanh suýt khóc khi nhìn thấy bác sĩ đạp xe đạp. Cô bé cố nén nước mắt, ngồi lên thép dầm.

Cô bé vừa chỉ đường cho bác sĩ vừa nói với bác sĩ tình huống cụ thể bà nội bị bệnh.

Về đến nhà.

Bác sĩ trực tiếp đi vào khám bệnh cho bà Ôn.

Bà Ôn thấy cháu gái mời bác sĩ đến nhà, lo lắng liếc mắt nhìn thân thể nhỏ nhắn của cháu gái, lúc này mới nhờ bác sĩ nhanh chóng bắt mạch.

Sau khi bác sĩ bắt mạch xong nói: "Chỉ là cảm lạnh một chút, mấy ngày nay đừng đi đâu cả, ở nhà dưỡng bệnh, uống nhiều nước nóng. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc cảm lạnh, uống trước hai ngày xem sao. Nếu vẫn còn sốt cao thì trước tiên tiến hành hạ nhiệt độ vật lý. Nếu nhiệt độ vẫn tăng thì đến bệnh viện y tế tiêm một mũi hạ sốt."

Ôn Oanh nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ.

Sau đó tiễn bác sĩ đến cửa, bác sĩ lại quay đầu nói: "Nhóc con, con không theo bác trở về lấy thuốc à?"

Ôn Oanh nghĩ mình không mang tiền, lại hoảng hốt nói: "Có thể chờ con một chút không?"

Bác sĩ còn tưởng rằng cô bé không quyết định chắc chắn được, muốn trở về hỏi bà nội nên gật đầu.

Ôn Oanh về nhà, lấy ra mười đồng trong ngăn kéo.

Cô bé lại đắp khăn ướt lên trán bà nội, lúc này mới nhanh chóng đi ra ngoài.

"Cảm ơn bác đã đưa con đi đoạn đường này."

Bình luận

Truyện đang đọc