THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Thiều Ngọc giống như một con công, đã sớm đi ra ngoài từ lâu.

Hắn nghĩ mình bây giờ đã là ngôi sao điện ảnh.

Không thể đi từng nhà như trước nữa.

Hắn cần kiên trì, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng là được, vậy thì người khác nhìn thấy hắn nhất định sẽ vô cùng kích động.

Ôn Thiều Ngọc mới vừa đi ra ngõ nhỏ, thấy trên đường cái có một người là lập tức thẳng thắt lưng, nhìn sang bên cạnh, làm bộ như mình chỉ đi tản bộ.

Kết quả khi người nọ đi ngang qua hắn từ trước mặt cũng chỉ lướt mắt qua nhìn hắn một cái rất nhanh, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Tên này có chuyện gì vậy? Sao lại không nhận ra hắn?

Ôn Thiều Ngọc lúc này còn đang nhíu mày thì đã thấy người kia lại lui trở về. "Ôn Thiều Ngọc?”

Ôn Thiều Ngọc vô cùng kích động nhưng vẫn rất thận trọng gật đầu: "Là tôi."

Người nọ cứ như nhìn thấy một niềm bất ngờ gì đó rất to lớn, hắn ta đi tới vỗ vỗ vai Ôn Thiều Ngọc nói: "Có phải con của cậu đã trở về rồi không?

Ôn Thiều Ngọc: "???

Cái quái gì vậy? Không tìm một ngôi sao điện ảnh lớn như hắn đứng ở đây mà lại tìm con trai hắn?

Còn lẽ trời không vậy?

Không phải đã nói bây giờ ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng, đi tới chỗ nào cũng có người nhận ra sao?

Ôn Thiều Ngọc không vui chút nào nhưng vẫn trả lời người ta: "Con trai tôi đang ở nhà, anh có chuyện gì thì cứ đến thẳng nhà tìm nó đi."

"Cảm ơn cậu nhé."

Người đàn ông nói xong lại vỗ vỗ bả vai Ôn Thiều Ngọc rồi rời đi.

Ôn Thiều Ngọc buồn bực không chịu được, cảm thấy người nọ không có mắt.

Không phải người trong thôn hiện tại rất có tiền, không ít người đều có TV đen trắng trong nhà sao?

Bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất trên TV là do hắn đóng đấy.

Tại sao không ai nhận ra?

Ôn Thiều Ngọc vốn chỉ định đi vòng quanh trên đường xem có ai nhận ra mình không.

Nhưng bây giờ hắn đã quyết định thay đổi lộ tuyến một chút, đến nhà người ta xem sao.

Ôn Thiều Ngọc cũng không đến nhà người khác mà là đến nhà anh họ của mình.

Ôn Thiều Ngọc vừa đi vào đã thấy tất cả mọi người trong nhà chính đều ngồi trước TV xem TV.

Phim truyền hình thường bắt đầu vào buổi chiều.

Một rưỡi sẽ bắt đầu.

Lúc này trên màn hình TV đang chiếu khuôn mặt của hắn, Ôn Thiều Ngọc thầm nghĩ đây thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó tới.

"Khụ khụ."

Hắn cố ý hằng giọng.

Người trong nhà chính nhà anh họ nghe được tiếng động bèn quay đầu lại nhìn hắn một cái, chào hỏi vô cùng qua loa, nói: "Thiều Ngọc đã về rồi à? Mau đến xem TV đi. Phim này hay lắm đấy."

"Thiều Ngọc, không ngờ người trên TV này trông giống em ghê."

Ôn Thiều Ngọc: "Có thể người này chính là em đấy?"

Anh họ quay đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó buồn cười nói: "Giống em thì chết mất. Người này trên TV phóng khoảng cỡ nào chứ, dáng dấp vô cùng anh tuấn, vừa nhìn đã biết là đại hiệp, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ của em, người ta đẹp trai hơn em nhiều"

Ôn Thiều Ngọc: "...

Quên đi.

Hắn không nói chuyện với những người không có mắt này nữa, thật ấm ức.

Ôn Thiều Ngọc đi một vòng, cuối cùng cúi đầu ủ rũ trở về.

Về đến sân, hắn nhìn thấy con gái đang làm bài tập bèn ngồi xổm xuống trước mặt con gái hỏi: "Con gái à, con làm hết mấy đề này chưa?"

Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn ba cô bé: "Ba, ba biết làm mấy đề này không?"

"Đương nhiên ba biết làm, ba chỉ kiểm tra con một chút thôi." Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối không thừa nhận ngay cả đề bài mà mình cũng đọc không hiểu.

Ôn Oanh vẫn là một cô bé ngây thơ, nghiêm túc giải xong một đề rồi đưa cho Ôn Thiều Ngọc xem.

"Ba, ba xem con làm đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc