THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Tống Lệ Dĩnh không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy, cô nhóc cũng chưa từng thấy qua.

Bây giờ cô nhóc cảm thấy việc mỗi ngày ba lén lút cho cô nhóc một xu, mẹ mua cho cô nhóc một ít bánh ngọt để ở nhà, mỗi ngày cho cô nhóc cầm hai miếng đi học, cuộc sống như vậy là tốt lắm rồi.

Dù sao cô nhóc cũng không thích học, cô nhóc nguyện sống cả đời như vậy.

Ôn Oanh với khuôn mặt bầu bĩnh, rất băn khoăn: “Nhưng học tập rất quan trọng!”

“Ừ ừ, vậy cậu cố gắng học nhé.”

Tống Lệ Dĩnh đút tay vào trong hộc bàn, nhưng mắt vẫn hướng về phía thầy giáo. Nhân lúc thầy quay lưng, cô nhóc lại bẻ một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng.

Bánh thật ngọt, ngọt đến mức cô nhóc không nỡ chia sẻ với Ôn Oanh.

Nhưng Ôn Oanh cứ nhìn chằm chằm, khiến Tống Lệ Dĩnh cảm thấy ngượng ngùng.

Thế là Tống Lệ Dĩnh cúi đầu xuống giả vờ như không nhìn Ôn Oanh.

Ôn Oanh không ăn bánh, cô bé chỉ thấy hành động của Tống Lệ Dĩnh là không tốt. Nhưng cô bé lại không biết nên nói chuyện phải trái với Tống Lệ Dĩnh như thế nào. Đến giờ tan học, Ôn Oanh viết tâm sự của mình vào thư, kể cho anh trai nghe.

Trở về Sở Thành.

Nửa đêm, Ôn Độ bị đau chân làm cho tỉnh dậy. Mức độ đau này không đến mức không thể chịu đựng được, nhưng nó khiến cậu không thể ngủ được. May là trời sắp sáng rồi, Ôn Độ rời giường xuống nhà.

Triệu Hiểu Phi dậy từ bốn giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng cho công nhân. Lúc này, nhìn thấy Ôn Độ xuống nhà, chị ấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”

Nhìn thấy sắc mặt Ôn Độ không được tốt, chị ấy lập tức lau tay và đi đến hỏi: “Tiểu Độ, em sao vậy? Sắc mặt em không ổn lắm.”

“Em bị đau chân, không ngủ được nên dậy.”

Kiếp trước Ôn Độ cũng từng bị đau chân, mức độ đau cũng y như bây giờ.

Cậu định ra ngoài chạy bộ một vòng, trở về là ổn thôi.

Triệu Hiểu Phi vội vàng kéo cậu lại: “Tiểu Độ, hôm qua em bị cảm lạnh hả? Hay là mệt mỏi?”

“Không cảm lạnh, cũng không mệt. Hôm qua em đi bộ không nhiều.” Ôn Độ giải thích.

Triệu Hiểu Phi nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Lạ thật, không phải cảm lạnh, cũng không phải mệt mỏi, thì không thể là đau nhức do phát triển. Em đã hai mươi rồi, có phải mới mười hai đâu.”

Ôn Độ thật sự chỉ mới mười hai tuổi: “

Đau do phát triển sao?

Vậy nên đây là đau do phát triển?

Ôn Độ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, cậu chỉ nghe qua những từ như vậy, nhưng chưa bao giờ nhận ra bản thân cũng từng trải qua.

“Làm thế nào để hết đau do phát triển ạ?”

Hiện tại không có mạng, sách liên quan cũng không có, muốn tìm thì phải đến thư viện trong thành phố. Hiện tại người duy nhất có thể hỏi là Triệu Hiểu Phi, nên cậu trực tiếp hỏi chị ấy.

Triệu Hiểu Phi tưởng rằng cậu mới nghe qua từ này, nên nhiệt tình giải thích cho Ôn Độ thế nào là đau do phát triển.

“Em cao lớn như vậy, tức là lúc mười mấy tuổi, chân thường xuyên bị đau phải không? Khoảng từ mười một, mười hai tuổi, có khi phát triển quá nhanh, ban đêm sẽ bị đau chân, đau đến mức khó chịu.”

“Đây là biểu hiện điển hình của việc thiếu dinh dưỡng. Trước đây rất nhiều trẻ em đều bị đau, vì cơ thể thiếu dinh dưỡng. Đau thì nhịn là hết.”

Triệu Hiểu Phi vừa nấu ăn vừa nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt biến đổi liên tục của Ôn Độ.

“Chẳng nói ai xa, nói em trai chị đó. Lúc nhỏ Đông Tử gầy nhom như con khỉ ấy, bỗng dưng có một năm, nó cao lên vùn vụt. Ban đầu nó còn thấp hơn chị một cái đầu, nhưng chỉ một tháng không gặp, bỗng dưng nó đã cao hơn chị nhiều, giọng nói cũng thay đổi. Gầy nhom như con khỉ, vô cùng xấu xí. Lúc đó chị còn chê bai với mẹ chị là, sao

Đông Tử lại xấu như vậy?”

“Mẹ chị nói, cũng giống như chó mèo vậy, khi đến tuổi dậy thì, chúng sẽ trở nên xấu xí.”

Bình luận

Truyện đang đọc