Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng mình nói sai.
Hắn nhìn con trai, lại nhìn con gái, cuối cùng dời tầm mắt xuống người mẹ hắn. Thật ra bà Ôn cũng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Ôn Oanh phồng má khá đáng yêu giải thích: "Vừa rồi anh trai cũng nói với con như vậy, hai người thật không hổ là ba con mà.”
Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc đắc ý, trái lại trên gương mặt lạnh lùng của Ôn Độ bên cạnh tuy không phải ghét bỏ nhưng ít nhiều gì cũng có chút rầu rĩ.
"Buổi trưa ăn mì nhé?"
Bà Ôn lặp lại.
Ôn Thiều Ngọc nói: "Buổi trưa ăn gì cũng được, con không kén ăn. Đúng rồi, mẹ, mẹ phải làm nhiều một chút, Quang Diệu cũng tới đấy."
"Vậy để mẹ bảo thím Béo làm nhiều hơn.
Lần này bà Ôn thật sự vào phòng bếp.
Chẳng qua bà Ôn không ở trong phòng bếp bao lâu, lúc bước ra khỏi phòng bếp còn cầm theo một tờ giấy trong tay, sau đó đạp xe đạp thẳng đến chợ.
Ôn Thiều Ngọc nhìn bóng lưng mẹ hắn đạp xe đạp nhanh chóng rời đi, trợn mắt há hốc mồm hỏi: "Ơ? Bà con học được cách đạp xe đạp khi nào vậy?"
Chuyện này Ôn Oanh biết.
"Vài năm trước khi con mới học đạp xe đạp, con đã khoe với bà nội. Con cũng
hỏi bà có biết đạp xe đạp không nhưng sắc mặt của bà không được tốt lắm, còn bảo con đi làm bài tập đi. Không ngờ một tuần sau con lại thấy bà đạp xe đạp."
Ôn Thiều Ngọc: "...
Ôn Độ: "..."
Bà nội thật sự là hiếu thắng một đời.
Bà Ôn ra ngoài, mua không ít đồ ăn mang về. Bà còn tự mình xuống bếp, bày cả một bàn đồ ăn cùng thím Béo.
Quang Diệu cố gắng làm hết việc mới tới, trong tay cũng mang theo không ít đồ dac.
"Mẹ nuôi."
Tư Đồ Quang Diệu để đồ xuống, không ngồi xuống nói chuyện phiếm với bọn họ mà là đi thẳng xuống phòng bếp làm trợ thủ cho bà Ôn.
"Nơi này không cần con, con đi ra ngoài đợi đi."
Tư Đồ Quang Diệu không đi nhưng cuối cùng vẫn bị bà Ôn đuổi ra ngoài.
Người một nhà ngồi bên nhau, bầu không khí trong lúc ăn một bữa cơm no vô cùng vui vẻ.
Ôn Độ nghỉ ngơi hai ngày, chính thức tham gia kỳ thi đại học.
Cả nhà cùng ra trận, ngay cả Cửu gia và Tiểu Lục cũng tới.
Bà Ôn và Ôn Oanh mặc sườn xám.
Người một nhà đưa Ôn Độ đến trường thi, cũng không đi đâu khác mà là chờ ở bên ngoài.
Đến khi Ôn Độ bước ra, mọi người lại vờn quanh hộ tống cậu về nhà.
Cơm và thức ăn mà Ôn Độ ăn đều vô cùng thanh đạm là vì để phòng cậu không được thoải mái, tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt.
Ôn Độ cảm nhận được sự quan tâm của người nhà, bỗng nhiên cảm thấy đây có thể chính là nguyên nhân vì sao mình cứ muốn kiên trì tham gia thi đại học.
Rõ ràng cậu có thể không tham gia thi tốt nghiệp trung học, rõ ràng có thể không quan tâm bằng cấp.
Cậu không đến trường nhưng vẫn có thể có được một gia nghiệp khổng lồ.
Nhưng vào giờ phút này cảm nhận sự che chở của người nhà, Ôn Độ cảm thấy đây chính là ý nghĩa của việc mình tham gia thi đại học.
Cậu thật sự rất hạnh phúc.
Đến trường thi, Ôn Độ cũng không căng thẳng.
Cậu hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.
Cậu không lo lắng mình thi không đậu sau đó sẽ ra sao, cho dù là thi không đậu cũng không có vấn đề gì cả. Cậu cũng không lo lắng con đường sau này của mình, cũng không cảm thấy mờ mịt đối với tương lai của mình giống như người khác.
Cậu đã đi trước rất nhiều người rồi.
Đối với cậu mà nói, tham gia kỳ thi đại học chỉ là một trải nghiệm cuộc đời, là để bù đắp thiếu thốn kiếp trước.
Lúc cậu bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy người nhà chờ ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
"Thi xong rồi!"