Xuân qua thu đến.
Ôn Oanh cố gắng học tập tại đại học H, mọi người đều xem cô như một đứa trẻ. Cô trông thật nhỏ bé, giống như một cô bé chưa đến tuổi thành niên.
Nhiều người khi biết Ôn Oanh đã trưởng thành thì bắt đầu theo đuổi cô một cách điên cuồng.
Ôn Oanh ôm sách, mặc quần dài ôm sát, đi ra khỏi trường thì bị người ta chặn lại.
“Ôn, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi có thể giúp em vào phòng thí nghiệm của tiến sĩ Howard.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái phương Đông xinh đẹp trước mặt, ánh mắt rực lửa.
Ôn Oanh rất ghét cảm giác này, cô lạnh lùng từ chối: "Tôi đã có bạn trai rồi."
“Em nói dối, em đã ở đây bốn năm, tôi chưa bao giờ thấy bạn trai em đến thăm.
Ôn, lời nói dối của em đã bị vạch trần rồi. Làm bạn gái tôi em không thiệt thòi gì cả. Hãy nghĩ kỹ đi, chỉ cần đồng ý, em sẽ có thể vào phòng thí nghiệm tốt nhất. Đó là nơi mà nhiều người mong muốn được vào.
Người đàn ông tóc vàng rất tự tin.
Anh ta nghĩ rằng Ôn Oanh không thể từ chối sự cám dỗ này.
Ôn Oanh đang định lắc đầu thì đột nhiên có người ôm lấy eo cô, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu cô: “Mọi người đang nói gì vậy? Anh ở nhà đợi em rất lâu mà không thấy em về.
Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ôn Oanh kinh ngạc quay đầu lại. Cô không kìm chế được mà ôm chầm lấy eo người đàn ông trước mặt, vui mừng hỏi: “Sao cậu lại đến đón tới”
"Nếu tớ không đến, cậu đã bị người ta bắt đi mất rồi."
Luật Cảnh Chi đưa ánh mắt sắc bén về phía chàng trai tóc vàng kia, người cao lớn vạm vỡ, nhưng đôi mắt lại thâm quầng, trông như vừa trải qua một đêm dài thác loạn.
Luật Cảnh Chi thu lại ánh nhìn, cúi đầu dặn dò Ôn Oanh: “Cẩn thận một chút, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm!"
Ôn Oanh vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Luật Cảnh Chi.
Cô gật đầu thật mạnh.
Luật Cảnh Chi tự nhiên nắm lấy tay cô, dắt cô bước ra ngoài.
Ra khỏi trường học, Ôn Oanh mới háo hức hỏi: “Sao cậu lại đến?"
“Chẳng phải đã nói rồi sao."
Luật Cảnh Chi không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng sau lưng.
Cô gái nhỏ mà cậu bảo vệ từ nhỏ đến lớn, nhân lúc cậu không để ý đã lẻn sang nước ngoài du học.
Cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, làm sao không biết những người đàn ông ở đây đều là hạng người như thế nào?
Má Ôn Oanh hơi đỏ, nhưng cô cố ý cau mày, nghiêm túc nói: “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó."
“Không nghiêm túc chỗ nào?" Luật Cảnh Chi hỏi ngược lại.
Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm túc chỗ nào?”
Căn hộ của Ôn Oanh ở không xa trường, nếu đi bộ mất khoảng mười phút.
Cả hai cũng không nói sẽ đi xe, cứ từ từ đi bộ về nhà.
Luật Cảnh Chi luôn nắm chặt tay cô không buông.
“Ôn Oanh.
"Hȧ?"
Năm đó, khi Ôn Oanh vừa ra nước ngoài, Luật Cảnh Chi đã rời viện nghiên cứu.
Cậu dự định bay đến tìm cô, nhưng bị cô ngăn lại.
“Tớ sẽ về nhà vào kỳ nghỉ.
Luật Cảnh Chi rất lo lắng nhưng không có cách nào khác, cậu đành gọi điện cho anh trai: “Anh, sắp xếp cho Ôn Oanh ở căn hộ của em bên đó. Đưa cả người giúp việc trước đây từng chăm sóc em đến đó. Ngoài ra, chuẩn bị hai vệ sĩ nữa.
Luật Hạo Chi ở đầu dây bên kia cười nhạo em trai: “Chẳng phải em nói là em đến đó để cưa đổ vợ sao? Sao còn phải đuổi người ta ra nước ngoài vậy?"
Luật Cảnh Chi: “...”
Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại ở trong viện nghiên cứu lâu đến vậy.
Luật Hạo Chi biết tính em trai nên không muốn chọc giận cậu nữa, nói tiếp: “Em yên tâm, em ấy đã chuyển vào ở rồi. Em ấy ở ngay phòng em từng ở trước đây.
Các phòng khác đã được sửa thành thư viện hoặc phòng thay đồ. Nếu em qua đó, không cần phải ở phòng riêng”
Giọng Luật Cảnh Chi lạnh lùng: “Đừng mang mấy trò của anh áp dụng lên bọn em."
“Cũng đúng, bây giờ em cũng không thể nào ra nước ngoài được.” Luật Hạo Chi lại châm chọc em trai một câu.
Luật Cảnh Chi biết anh trai cố tình trêu chọc mình, biết anh ấy đã lo liệu mọi chuyện xong xuôi thì tắt máy.
Luật Hạo Chi: “...”
Luật Cảnh Chi cúi đầu nhìn lá thư trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Khi trở về căn hộ.
Luật Cảnh Chi rót một ly nước chanh đặt trước mặt cô, rồi hỏi: “Chữ Chi Chi đó là chữ nào vậy?"
“Là Chi trong “chi lan ngọc thụ" đó."
Ôn Oanh cũng vừa lên máy bay mới nhớ ra mình đã quên đổi chữ "chi chi” trong thư gửi cho Luật Cảnh Chi thành “zhi zhi”. Cô định đợi về nhà rồi sửa lại, ai ngờ vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Luật Cảnh Chi.
Ôn Oanh nghĩ, tiêu rồi.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Luật Cảnh Chi tính sổ.
Luật Cảnh Chi nhìn vào ánh mắt linh hoạt của cô gái nhỏ, làm sao mà nỡ trừng phạt cô chứ.
“Tớ nhớ lúc nhỏ cậu đâu có biết câu “chi lan ngọc thụ” này" Luật Cảnh Chi ngồi trước bàn, tay gõ nhịp lên bàn, từng nhịp như gõ vào tim Ôn Oanh.
Cô ủ rũ nghĩ, biết ngay là không thể thoát được.
“Hồi nhỏ tớ cứ nghĩ cậu là con gái.” Lúc nói Ôn Oanh không dám nhìn Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi cười nhẹ, nụ cười có chút lạnh lẽo.
Ôn Oanh vội ngẩng đầu, nhìn Luật Cảnh Chi nở nụ cười lấy lòng: “Cậu muốn trừng phạt tớ thế nào cũng được! Tớ không nên hiểu lầm cậu là con gái, cũng không nên sau này biết cậu là con trai mà vẫn gọi cậu là Chi Chi. Nhưng mà Chi Chi nghe hay mà! Sau này trong lòng tớ, Chi Chi là nghĩa của “chi lan ngọc thụ” đấy."
Cô sợ Luật Cảnh Chi không tin, vội giơ tay thề: “Thật đấy, tớ thề, cậu tin tớ đi!
"Ừ."
Luật Cảnh Chi nhìn cô gái nhỏ ngày càng đáng yêu trước mắt, yết hầu khẽ nhấp nhô.
Ý nghĩ trong lòng cậu quá điên cuồng.
Cậu có chút không kìm nén được, nghĩ rằng nếu cậu mở lời và cô từ chối, liệu cậu có từ bỏ không?
Câu trả lời là không.
Luật Cảnh Chi rất muốn chờ thêm, chờ một cơ hội thích hợp.
Nhưng hôm nay, khi thấy người đàn ông khác chặn đường cô, trong lòng cậu không thể kìm nén được nữa.
Từ khi trưởng thành đến giờ, cậu luôn kiềm chế suy nghĩ của bản thân, tự nhủ đừng vội, đừng làm cô sợ. Nhưng bây giờ, cậu không muốn chờ nữa.
“Phạt thế nào cũng được à?”
Ôn Oanh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên!
Ánh mắt sâu thẩm của Luật Cảnh Chi khiến tim Ôn Oanh đập nhanh hơn, cô khế cắn môi, dường như nhận ra điều gì sắp xảy ra.
Nhưng đúng lúc đó, Luật Cảnh Chi lại dời mắt đi, giọng nói lạnh lùng mà tự nhiên: “Vậy thì phạt cậu ở bên tớ cả đời nhé.”
Ôn Oanh sững sờ một lúc lâu, vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Trong đầu cô rối bời, bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của câu nói này.
Rõ ràng trong lòng cô đã có suy nghĩ, nhưng vẫn không chắc chắn.
Cứ như thế, cô cần một câu trả lời rõ ràng, chứ không phải mập mờ như thế này.
Lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi đẫm mồ hôi, nhưng vẻ ngoài của cậu lại rất tự tin.
Cậu không chờ được câu trả lời, nhíu mày nhìn Ôn Oanh, giọng nói lạnh hơn một chút: “Cậu không muốn à?"
Ôn Oanh lại tinh thần, vui mừng phát điên.
Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra không vui: “Đương nhiên là không muốn”
Ngón tay Luật Cảnh Chi siết chặt lại, đang định nói: "Vậy thì lần sau tớ sẽ hỏi lại.”
Thì nghe thấy Ôn Oanh nói thật to: “Tại sao phải bị phạt mới được ở bên cậu cả đời chứ? Có ai theo đuổi người ta như cậu không?"
“Lần đầu tiên, nên tớ không quen lắm.”
Tim Luật Cảnh Chi đập nhanh hơn.
Ôn Oanh đứng lên nói: “Chi Chi, theo đuổi người ta như vậy không ghi điểm được đâu.
Cô đang định quay đi, nhưng đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói: “Oanh Oanh, em đồng ý lấy anh không?"
Cái gì?
Ai lại bỏ qua giai đoạn theo đuổi, mà nhảy thẳng đến kết hôn chứ
Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối trên đất, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông tuấn tú cầm một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nghiêm túc nói: "Oanh Oanh, chúng ta gặp nhau từ nhỏ, đến bây giờ đã gần hai mươi năm. Trước đây anh muốn đợi em lớn hơn một chút, để tránh làm em sợ. Bây giờ anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn nắm tay em suốt quãng đời còn lại, chăm sóc em cả đời. Em đồng ý cho anh cơ hội này không?"
Ôn Oanh rất muốn nở một nụ cười phù hợp, nhưng đôi mắt lại không nghe lời, nước mắt cứ tuôn trào ra.
Cô nức nở nói: "Em đồng ý.”
Cô đã chờ câu “đồng ý” này suốt bốn năm rồi.
HẾT