Đây là người thân duy nhất của cậu ấy, em trai của cậu ấy.
Mùng hai.
Những ai nên về nhà cũng về nhà ngoại rồi.
Luật Hạo Chi dẫn em trai đến nhà họ Ôn.
Tư Đồ Quang Diệu và Ôn Thiều Ngọc dẫn theo bà nội và Ôn Oanh lẫn Luật Cảnh Chi đi dạo phố mua đồ, Luật Hạo Chi ở nhà cùng Ôn Độ chờ bọn họ trở về, thuận tiện nói chuyện phiếm.
"Tôi định đưa em trai ra nước ngoài. Sang năm sẽ để nó đi." Lời nói của Luật Hạo Chi thu hút sự chú ý của Ôn Độ.
Ôn Độ nhanh chóng hiểu được ý của cậu ấy.
"Được. Như vậy cậu cũng có thể yên tâm làm chuyện của mình." Ôn Độ là người hiểu chuyện, cũng không cần Luật Hạo Chi nói chi tiết.
Luật Hạo Chỉ uống sữa, bắt chéo chân, tựa vào sô pha thở dài một hơi.
"Vì sao thời gian lại chậm như vậy, vì sao tôi không phải người trưởng thành chứ?" Luật Hạo Chi có chút hâm mộ: “Bên các cậu mười tám tuổi là đã trưởng thành rồi mà bên chúng tôi phải hai mươi mốt tuổi mới có thể trưởng thành. Cái này hơi quá đáng.
Cậu ấy căn bản không muốn chờ lâu như vậy.
"Sức khỏe của ông nội cậu khỏe mạnh, sống thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, cho nên cậu không cần lo lắng gì cả đâu."
Từ sau khi Ôn Độ biết thân phận của Luật Hạo Chi cũng biết được ông nội nhà họ Luật kia là một người sống vô cùng thọ.
Luật Hạo Chi cười khổ: "Hy vọng là thế."
Ít nhất như vậy cánh của cậu ấy cũng đủ cứng, có thể xử lý toàn bộ những trưởng bối không có bản lĩnh gì nhưng lại rất có dã tâm.
"Đừng gấp gáp, sẽ nhanh thôi."
Ôn Độ cười nói.
"Nói một chút về mảnh đất kia đi, cậu định giữ lại sao?" Luật Hạo Chi tới để nói chuyện nghiêm túc.
Ôn Độ lấy ra một tấm bản đồ, vẽ vài nét bút trên đó: "Nếu như cậu muốn mảnh đất này thì không ai có thể đấu giá với cậu. Cậu dùng mảnh đất này để xây nhà, vậy thì về sau có thể bán được với mức giá trên trời.”
“Đừng xem thường người có tiền trong nước, mặc dù hầu hết mọi người đều không có tiền nhưng đó chỉ giới hạn ở một năm trước mà thôi. Bây giờ không giống với trước kia. Cậu không biết một năm này có bao nhiêu người đã kiếm được mười nghìn đồng trong vòng một tháng đâu."
"Nói kỹ hơn đi."
Luật Hạo Chi đã hiểu được chút ít, cuối cùng là vì tuổi tác có hạn nên vẫn thiếu một ít thứ.
Ôn Độ bèn nói rộng ra: "Nơi này chỉ là một thành phố thí điểm, nếu như thành phố này thành công thì tiếp theo đó toàn bộ nước Hoa đều sẽ trở nên giống với thành phố này. Hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là năm mươi năm sau này, cậu cẩn thận nghĩ xem nước Hoa phải có bao nhiêu tiểu khu?
“Một khi tiểu khu này của cậu được xây, trở thành nơi người giàu mới có thể vào ở, vậy thì khi mỗi một thành phố trong cả nước đều có một tiểu khu như vậy, cậu cảm thấy..."
Lời kế tiếp không cần Ôn Độ nói chi tiết, Luật Hạo Chi cũng đã hiểu.
"Cậu không làm sao?" Luật Hạo Chi suy nghĩ một lúc: "Tôi có thể cho cậu vay tiền."
"Cùng một tiểu khu nhưng khu vực không giống nhau thì giá cả cũng khác biệt, nhưng có thể có nhiều thương hiệu. Điều này không xung đột." Hơn nữa Ôn Độ còn phải xây văn phòng, xây biệt thự.
Luật Hạo Chi biết những chuyện nhỏ nhặt trước đó đều là vốn liếng Ôn Độ tích lũy.
"Nếu cậu không đủ tiền thì có thể trực tiếp nói với tôi. Cậu muốn miếng đất kia cũng có thể trực tiếp nói với tôi."
Ôn Độ vỗ vỗ Luật Hạo Chi: "Yên tâm, anh em không có tiền nhất định sẽ nói cho cậu biết."
"Cùng nhau làm giàu!"
"Cùng nhau làm giàu!"