tùy chỉnh
Có thứ gì tốt anh ấy đều muốn mang về cho cô ấy, người khác có, cô ấy phải có, người khác không có thì cô ấy càng phải có.
Mỗi ngày anh ấy về nhà đều sẽ rửa chén, tiện đường còn mua thức ăn mang về. Đôi khi người bên ngoài còn nhìn thấy anh ấy giặt quần áo trong sân nên cứ luôn ở sau lưng nói anh ấy sợ vợ, không giống đàn ông, nhưng anh ấy hoàn toàn không thèm để ý.
Anh ấy chỉ muốn đối xử tốt với vợ của mình.
Những người đó căn bản không hiểu được.
Anh ấy cũng không hy vọng người khác sẽ hiểu.
"Mẹ, sau này mẹ có thể mua thêm chút đồ cho con được không? Con không có được mấy thứ này. Mua mấy cái này về rồi thì sau này Như Hân ở trong nhà sẽ không còn nhàm chán nữa, còn có thể xem TV mỗi ngày. Nếu đến cuối ngày còn cơm thừa cũng có thể để ở trong tủ lạnh, sẽ không hỏng, miễn cho Như Hân cứ luôn thấy đau lòng."
Bạch Thế Vinh nhìn thấy máy giặt được chuyển từ trên xe xuống, ánh mắt cũng sáng lên.
"Mẹ, cái máy giặt này mua tốt quá, đây quả thực là cứu tinh của con.
Bạch Thế Vinh thật sự thích chiếc máy giặt này từ tận đáy lòng.
Bà Ôn vừa nghe thấy lời này bèn quay đầu nhìn thoáng qua con rể không có tiền đồ một chút, còn con gái thì ngượng ngùng cúi đầu, làm sao bà không đoán ra được quần áo trong nhà đều là do con rể giặt?
Ôn Oanh đứng ở bên cạnh, mím môi vụng trộm vui vẻ.
Cô chú thật sự rất thú vị!
Không ngờ chú lại còn giúp cô lớn giặt quần áo. A, đúng rồi, tay cô lớn có vấn đề nên có thể quần áo trong nhà đều là do chú giặt.
"Nhìn chút tiền đồ của con đi kìa. Một cái máy giặt đã giặt con thành như vậy rồi. Đừng có bảo được máy giặt rồi thì con không có ý định làm việc nữa đấy"
Bà Ôn nghiêm mặt, lời nói cũng vô cùng chua chát.
Bạch Thế Vinh chẳng những không để ý mà còn cười nói: "Mẹ, mẹ không hiểu rồi. Có máy giặt thì về sau con không cần phải giặt quần áo nữa, chỉ cần phơi quần áo thôi, cái này thì có gì khó khăn chứ?"
"Được rồi, chuyển đồ vào trước đi. Để Minh Huy lập giúp con, sau đó thử xem có dùng được không?"
Bà Ôn là người định đoạt.
Bà nói cái gì thì chính là cái đó.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên đến nhà con rể nhưng trong nhà này vẫn do bà định
đoạt.
Ôn Oanh nhìn từng món đồ đạc được chuyển vào bèn nói với các anh họ: "Đây là bút máy em đặc biệt mua cho các anh đó. Chi Chi nói bút máy mà nhãn hiệu này bán là tốt nhất ở Hương Thành. Em còn mua cho các anh rất nhiều ngòi bút, nếu bút máy hỏng có thể thay được.
"Nhưng mỗi người các anh đều có hai cây bút máy nên hẳn là có thể dùng được vài năm. Nếu bút máy hỏng thì nhớ nói với em, đến lúc đó em sẽ mua cho các anh cái mới."
Bạch Dũng Lập ngượng ngùng nói: "Hai cây bút máy này đã đủ cho bọn anh
dùng cả đời rồi, không cần mua cái mới nữa đâu"
"Anh họ, bây giờ em biết kiếm tiền rồi, anh cứ tin tưởng em."
Ôn Oanh biết anh trai không tiện lấy đồ của cô bé.
Nhưng cô bé biết mấy người anh họ này đều là người tốt.
"Anh họ, giữa anh và em không cần khách sáo đến vậy. Trước kia khi cô lớn gửi tiền về nhà đã giúp em có thể ăn trứng gà, cũng được mặc quần áo đẹp hơn những đứa trẻ khác. Bây giờ em chỉ muốn mua cho anh mấy cây bút máy mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"
“Hơn nữa cũng không phải cô lớn chỉ gửi tiền về nhà một lần hai lần. Mỗi tháng cô lớn đều gửi tiền về nhà, gửi một lần là gửi mười mấy năm."
Bọn họ phải ghi tạc phần tình cảm này trong lòng.