THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI


Mặt Ôn Oanh đỏ bừng bừng, cô bé cúi đầu không dám nhìn các bạn xung quanh, bước nhanh đến trước mặt ba và khẽ gọi: “Ba ơi.”
Cô bé không muốn đi xe, mà muốn cùng các bạn khác đi bộ về nhà bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.
“Oánh Oánh, sao con không lên xe? Ba đến đón con đây, mau lên xe, ba chở con về nhà.

Bà nội đang ở nhà đợi hai ba con mình đấy.”
Ôn Thiều Ngọc đạp xe hai cái đã đuổi kịp con gái, thúc giục cô bé mau lên xe.
“Ba, con đi bộ về được mà.”
Giọng của Ôn Oanh rất nhỏ, Ôn Thiều Ngọc không nghe rõ, hắn nói lớn: “Mau lên xe!”
Các bạn đi đằng trước còn dừng lại ngoái đầu nhìn, Ôn Oanh cảm thấy rất xấu hổ.


Cô bé da mặt mỏng, bị các bạn nhìn như vậy, cứ tưởng tượng như bị tất cả mọi người đang nói xấu sau lưng cô bé.
Cô bé cố gắng leo lên xe ngồi, ba cô bé lập tức đạp nhanh về phía trước.
Vừa đi, hắn vừa bấm chuông và hô: “Nhường đường! Nhường đường!”
Mặt Ôn Oanh đỏ đến mức như có thể chảy ra máu.
Sao hôm nay không phải là anh trai đến đón nhỉ!
May mà quãng đường về nhà không xa, Ôn Thiều Ngọc đạp xe một lát là đến nhà.
Xe chưa kịp dừng hẳn, Ôn Oanh đã định nhảy xuống, Ôn Thiều Ngọc hoảng hốt vội vã gọi: “Con làm gì vậy? Ba còn chưa dừng hẳn mà con đã nhảy xuống, lỡ ngã thì sao?”
“Không ngã được đâu ạ.”
Ôn Oanh vừa nói xong, cô bé đã trực tiếp ngã khuỵu xuống đất.
Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô bé tràn ngập hoảng sợ.

Ôn Thiều Ngọc cũng sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng dừng xe, cúi xuống bế con gái chạy vào nhà.
“Ngã rồi đó thấy chưa? Ba đã bảo con không được nhảy mà, sao con không nghe lời? Giờ thì sao rồi, có đau không?”
Không đợi con gái mở lời, Ôn Thiều Ngọc đã hướng vào trong nhà hét lớn: “Mẹ ơi, mau ra đây! Oanh Oanh bị ngã rồi!”
Nghe tiếng con trai gọi, bà Ôn vội vã chạy từ trong nhà ra, vừa đến cửa đã nhìn thấy con trai đang bế cháu gái đi vào.
“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại bị ngã?” Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cháu gái, bà Ôn vừa mở miệng đã mắng con trai: “Mày làm cái gì vậy hả? Tao bảo đi đón con về mà sao lại để con bé bị thương thế này?”
Ôn Thiều Ngọc vô cùng ấm ức: “Mẹ nói gì vậy? Con còn chưa kịp dừng xe mà con bé đã nhảy xuống rồi.

Con đã bảo con bé không được nhảy mà nó không nghe, còn bảo là không ngã được.

Vừa dứt lời thì đã ngã ngay.

Chuyện này không trách con được!”
“Sao lại không trách mày được?”


Bình luận

Truyện đang đọc