Tư Đồ Quang Diệu không muốn mọi người biết được chuyện này.
“Hai trăm này đưa cho tôi trước đi. Vài ngày nữa, nếu tôi còn thiếu thì sẽ tìm cậu.” Nói rồi, Tư Đồ Quang Diệu cất tiền vào túi và bỏ đi.
Hôm nay thế nào cũng phải mua chút thịt về ăn.
Không biết Hoàng Trí Minh và đám người kia đang làm gì mà đến giờ vẫn chưa xong. Tư Đồ Quang Diệu rất không hài lòng về hiệu quả làm việc của đám thuộc hạ.
“Về rồi à? Đã rửa tay chưa? Chưa rửa tay thì đừng chạm vào bất cứ thứ gì.” Ôn Thiều Ngọc liếc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, bảo anh ấy đứng xa ra một chút.
Tư Đồ Quang Diệu cũng không thể nói mình không đi vệ sinh, mà là đi tìm đàn em đòi tiền.
“Tôi thu tiền được chứ?”
“Được.”
Ôn Thiều Ngọc không có ý kiến gì.
Sáng nay là lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc buôn bán, cảm thấy việc buôn bán cũng khá thú vị.
Mọi thứ mang đến đều bán hết.
Tâm tình Ôn Thiều Ngọc vẫn luôn rất vui vẻ.
Không chỉ có mấy thanh niên trẻ tuổi kia, mà còn có rất nhiều người khác cũng xếp hàng. Bọn họ nghĩ rằng, nơi có thể làm cho đám thanh niên trẻ tuổi xếp hàng thì chắc chắn đồ ăn rất ngon.
Có người mua về, phát hiện ra đúng là ngon thật.
“Chàng trai, mai cậu có đến đây nữa không?”
“Bác ơi, cháu có đến ạ! Sáng mai 5 giờ rưỡi là cháu có mặt rồi!” Ôn Thiều Ngọc cười đáp.
Ôn Thiều Ngọc đậy nắp lò, thu dọn đồ đạc bỏ vào xe, đẩy về nhà. Tư Đồ Quang Diệu không thể dùng sức quá lớn, nhưng đẩy giúp từ phía sau thì vẫn được.
Điều này giúp Ôn Thiều Ngọc tiết kiệm được khá nhiều sức lực.
Trở về nhà, Ôn Thiều Ngọc cũng không nấu bữa sáng, mà chuẩn bị ra ngoài mua rau.
Để làm bánh bao thì không thể mua thịt quá muộn, như vậy thịt mua về sẽ là những phần thịt thừa mà người khác đã chọn rồi. Ôn Thiều Ngọc Muốn đi mua sớm để về còn làm nhân bánh bao, rồi cho vào tủ lạnh.
Sáng mai thức dậy, chỉ cần nêm nếm gia vị rồi mang đi là được.
Còn bắp cải thì không sao, mua buổi tối sẽ rẻ hơn.
Ôn Thiều Ngọc vừa bước ra khỏi cửa, đã nhìn người đàn ông đeo khẩu trang đi theo sau mình, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Trời nóng thế này, cậu không những đội mũ mà còn đeo khẩu trang nữa à?” Ánh mắt của Ôn Thiều Ngọc nhìn anh ấy như thể đang nhìn một tên ngốc vậy.
Tư Đồ Quang Diệu không thể nói rằng mình không muốn bị người ta nhận ra nên mới đeo khẩu trang được.
“Tôi thích thế.”
“Đợi đã!”
Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy chiếc áo sơ mi của anh ấy, vào nhà lấy một chiếc áo sơ mi ngắn tay ra đưa cho Tư Đồ Quang Diệu thay.
Tư Đồ Quang Diệu lớn đến vậy rồi, chưa bao giờ mặc một chiếc áo kém chất lượng như vậy.
Hơn nữa, kích cỡ còn quá rộng.
Anh ấy mặc vào, giảm hẳn đi mười phần khí chất.
“Mau thay ra đi!” Sau mấy ngày tiếp xúc, Ôn Thiều Ngọc phát hiện ra Tư Đồ Quang Diệu cũng không đến nỗi hung dữ lắm, hơn nữa hắn còn là ân nhân cứu mạng của anh ấy, anh ấy lại còn nợ tiền hắn, nên thái độ của hắn đã thay đổi hẳn.
“Cậu mà ra ngoài như thế này, đừng nói đến chuyện đeo khẩu trang, cho dù để đầu ở nhà, người ta vẫn nhận ra cậu thôi. Cậu mau thay cái áo này đi, lưng đừng thẳng quá.”
“Được rồi, cậu tự nhìn vào gương xem. Giờ cậu mà không đeo khẩu trang, những người đó nhìn thấy cậu cũng không dám nhận ra cậu đâu.”
Ôn Thiều Ngọc nói xong thì đi ra ngoài, định ra cửa chờ Tư Đồ Quang Diệu.
Đứa nhỏ này bị nhốt ở nhà đến ngốc luôn rồi.
Thôi thì hắn cố gắng đưa đứa nhỏ này ra ngoài đi dạo một chút vậy.