"Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
"Vì sao mẹ đánh anh trong lòng anh không biết rõ sao?" Bà Ôn hừ lạnh: "Nếu như anh muốn ăn thì cứ nói thẳng. Chính bản thân anh không ăn nên mẹ mới không làm cho anh. Bây giờ anh lại đi giành của người khác làm gì?"
Ôn Thiều Ngọc bị mắng, lập tức hiểu được vì sao Tư Đồ Quang Diệu lại thay đổi sắc mặt trong thoáng chốc.
"Tiểu nhân âm hiểm!"
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Khóe môi Tư Đồ Quang Diệu hơi hạ xuống: "Mẹ nuôi, đừng nóng giận, anh con cảm thấy đồ ăn trong bát người khác mới ngon.
Tư Đồ Quang Diệu!" Ôn Thiều Ngọc trừng mắt.
"Anh rống cái gì? Người ta có nói sai không?" Bà Ôn giương mắt nhìn qua, Ôn Thiều Ngọc trở nên an phận.
Hắn xem như đã hiểu, Tư Đồ Quang Diệu chính là cố ý.
Ôn Oanh rất thông suốt mà tiến đến bên tai Ôn Độ, nhỏ giọng nói: "Chú Tư Đồ hiếu chiến ghê!"
Ôn Độ cũng không nhìn em gái, gật gật đầu.
Cậu không cảm thấy Tư Đồ Quang Diệu thế này có chỗ nào không tốt, có thể hoạt bát ở nhà như vậy mới là chuyện tốt.
Có Tư Đồ Quang Diệu làm ầm ĩ, bầu không khí trong nhà cũng khá hơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Ôn Độ lái xe ra ngoài.
Cậu đến bên Cửu gia.
Ngôi nhà kia của Cửu gia bây giờ đã được sửa chữa lại một lần, trông giống như một gia đình giàu có ngày xưa.
Chính sách đã trở nên tốt hơn.
Tâm tính mọi người cũng trở nên khác biệt.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đầy những người làm ăn.
Tiền trong túi Cửu gia rốt cuộc cũng có thể lấy ra một cách quang minh chính đại.
Hiện giờ không biết có bao nhiêu cửa hàng trên danh nghĩa của Cửu gia, tiền thuê thu mỗi tháng cũng có thể làm cho người ta đỏ mắt.
"Khách quý ít gặp."
Cửu gia nhìn thấy Ôn Độ, cười rất chân thành.
Ôn Độ ngồi trên ghế, tự mình rót cho Cửu gia một chén trà: "Chú không mời một dì đến nấu cơm cho chủ sao?"
"Những người phụ nữ kia nấu cơm đều không hợp khẩu vị của tôi, còn không bằng trù nghệ của Tiểu Lục." Tiểu Lục là do Cửu gia tự mình bồi dưỡng.
Năm ngoái, bà Kim đã mất.
Tiểu Lục lại càng một lòng tập trung vào sự nghiệp.
Cửa hàng gà nướng và cửa hàng gà rán của cậu ấy bây giờ chính là cửa hàng náo nhiệt nhất.
Kéo theo nông trường Hồng Tinh cũng trở thành phú hộ nổi tiếng gần xa.
Nhà nhà đều nuôi gà, gà chạy đầy khắp núi.
Trên đất trồng trọt, ngoại trừ đồ ăn nhà mình, sau khi nộp thuế nông nghiệp thì lấy số còn lại ra cho gà ăn. Gà con cũng cần ăn thức ăn cho gà nên người dân ở trạm thú y còn nghiên cứu thức ăn cho gà.
Thế mà lại thật sự nghiên cứu ra được.
Có thức ăn cho gà, giai đoạn đầu gà con phát triển nhanh, sức khỏe tốt, không dễ bị bệnh.
Tỷ lệ sống sót của gà con cao, thu nhập của mọi người cũng được bảo đảm.
Hình thành một vòng tuần hoàn lành mạnh.
"Bà nội tôi muốn tổ chức một bữa tiệc mừng đỗ đại học cho tôi, mấy ngày nữa tôi phải về quê một chuyến. Vài hôm nữa tôi sẽ mời hai người một bữa cơm." Ôn Độ bưng trà lên, chậm rãi uống.
Cửu gia là người rất để ý, trà ông uống cũng là trà ngon quý hiếm.
Có đôi khi Ôn Độ tới còn có thể thuận tiện mang về một ít trà ngon, đương nhiên cũng không phải cậu lấy không, lần sau đến cũng sẽ mang theo gì đó khác cho Cửu gia.
"Mời riêng làm gì? Tiệc ba ngày náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu bọn tôi chứ? Lúc nào các cậu đi thì chúng tôi cũng đi." Cửu gia vốn đã muốn đến nông trường Hồng Tinh một chuyến từ lâu nhưng nhiều năm như vậy rồi mà mãi vẫn không có cơ hội.