“Sao con không biết? Không phải con đã nói rồi à?”
Ôn Thiều Ngọc vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không biết mình sai ở chỗ nào. Dù gì hắn cũng đã nhận sai, thái độ còn tốt như thế, vậy sao trông mẹ hắn có vẻ còn tức giận hơn nhỉ?
Ôn Thiều Ngọc không nghĩ ra.
Hay là, trực tiếp quỳ xuống nhận sai với mẹ?
Lần trước hắn quỳ xuống nhận sai, là lúc hắn đi xem người ta đánh bạc, hồi ấy hưng phấn đi theo chơi hai ván. Tuy thẳng chút tiền, nhưng trở về phải quỳ gối trước linh bài của ba hắn.
Mẹ hắn cầm roi đánh hắn, lưng sắp bị đánh nát luôn rồi.
Bà còn bắt hắn thề, về sau không bao giờ được đu.ng vào những thứ kia nữa, bắt hắn quý thêm một ngày mới để cho hắn đứng lên.
Bắt hắn quỳ cũng không sao, nhưng mà hắn không biết mình sai ở chỗ nào!
“Tao thấy mày còn chưa biết mình sai ở chỗ nào đâu.”
Bà Ôn tức giận đến đau đầu, bà cười lạnh một tiếng, nâng chổi lông gà trong tay lên, muốn hung hăng quất lên người Ôn Thiều Ngọc.
Đúng lúc này, một bàn tay cầm lấy tay bà Ôn: “Bà nội, bà bớt giận trước đi. Ba, ba còn chưa giới thiệu người này đâu, vị này là ai vậy?”
Lời Ôn Độ vừa ra khỏi miệng, Ôn Thiều Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hắn vội nói: “Đây là đồ đệ ba nhận, tên là Quang Diệu. Cậu ấy định theo ba học làm bánh bao, Muốn mở tiệm bánh bao. Tranh thủ được cưới vợ sớm.”
Bà Ôn vừa nghe đến đây đã thấy không đúng.
“Vậy hai người vừa rồi làm gì?” Bà Ôn nhìn qua nhìn lại hai người.
Bà muốn nhìn xem quan hệ của hai người rốt cuộc là như thế nào.
Tư Đồ Quang Diệu thông minh hơn Ôn Thiều Ngọc, lúc này anh ấy xem như biết vì sao bà Ôn lại nổi giận như thế.
Anh ấy một tay vịn thắt lưng, suy yếu dựa về phía sau, Ôn Thiều Ngọc lập tức đỡ anh ấy, còn quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu mau ngồi xuống đi, thắt lưng cậu đã không tốt rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ôn Thiều Ngọc còn chưa nói xong, Tư Đồ Quang Diệu đã nhìn thấy bà Ôn điên cuồng muốn lao tới.
Xem ra anh ấy đoán không sai.
“Vết thương này của tôi sắp khỏi chưa? Chúng ta còn phải châm cứu bao lâu nữa?” Tư Đồ Quang Diệu thuận thế ngồi xuống hỏi Ôn Thiều Ngọc.
Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc ghét bỏ nói: “Không phải đã nói với cậu rồi sao? Bây giờ cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt, còn phải châm cứu nhiều lần nữa! Còn nữa, cậu đứng lên làm gì? Mẹ tôi cũng không phải người ngoài, cậu vừa châm cứu xong, mau nằm sấp đi.”
“Được.” Tư Đồ Quang Diệu rất nghe lời, “Vậy tôi nằm sấp xuống, mọi người không cần quan tâm tôi.” “Ai mà thèm quản cậu chứ.”
Hiện giờ Ôn Thiều Ngọc chỉ muốn nhận sai với mẹ mình mà thôi.
Bà Ôn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Ôn Thiều Ngọc, hắn hoàn toàn không nghe ra vì sao bà tức giận. Ngược lại là tên Quang Diệu kia nghe ra, không một tiếng động dẫn dắt đứa con trai ngốc nghếch của bà làm sáng tỏ
quan hệ của bọn họ.
May mắn vừa rồi bà chưa kịp đánh, nếu không đứa con ngốc này mà hiểu ra, bà sẽ xấu hổ đến mức không có lỗ chui vào.
“Mẹ, con sai rồi.”
Bà Ôn hừ lạnh, Ôn Thiều Ngọc lập tức quỳ xuống.
Tư Đồ Quang Diệu nghe âm thanh kia cũng cảm thấy đầu gối đau.
“Vừa rồi mày đã mở cửa rồi sao lại đóng?” Ánh mắt bà Ôn sắc bén nhìn con trai.
Ôn Thiều Ngọc thành thật nói: “Con nghĩ mình gặp quỷ, nên đóng cửa lại.”
“Ban ngày lấy đâu ra quỷ? Tao thấy mày có tật giật mình thì đúng hơn.”
Cây chổi lông gà trong tay bà Ôn giật giật, Ôn Thiều Ngọc theo bản năng trốn sang bên cạnh, bà Ôn thấy vậy lại càng tức giận.