THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Một lúc sau, người đó quay lại, thấy sạp hàng của đại ca chẳng có ai mua, lập tức báo cho đám anh em của mình.

Xung quanh ai cũng bán đắt hàng, tại sao sạp của đại ca lại vắng tanh?

Không được!

Mặt mũi của đại ca không thể để mất được!

Thế là Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy đám đàn em của mình, một người lại một người đến mua bánh bao, cứ như thế không hề quen biết anh ấy vậy.

Ôn Thiều Ngọc vừa làm bánh bao chiên nước, vừa làm bánh bao súp, một mình xoay sở không xuể.

“Để tôi bán cho, anh cứ chuyên tâm làm đi.”

Tư Đồ Quang Diệu cũng không nghỉ ngơi nữa, tiến lên thu tiền giúp hắn.

Đám đàn em ngoan ngoãn xếp hàng chờ mua bánh bao súp.

“Không ngờ lại bán chạy như vậy!”

Ôn Thiều Ngọc rất phấn khích.

Tư Đồ Quang Diệu cười nhạt, sao mà không bán chạy cho được.

Đám thuộc hạ vô dụng của anh ấy kia hầu như đều đến hết, anh ấy sắp chết vì mệt rồi.

Nhưng nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc đang đếm tiền, anh ấy tiến lại gần hỏi: “Tối nay có được ăn thịt không?”

“Ăn thịt? Không được! Ăn thịt vào bụng cậu chẳng có ích gì. Thà lấy đi làm bánh bao còn hơn! Cái lượng thịt cậu ăn vào làm ra được bao nhiêu cái bánh bao súp đấy!”

“???”

Anh ấy không xứng ăn thịt phải không?

Tư Đồ Quang Diệu liếc nhìn tên đàn em ở cách đó không xa, nói với Ôn Thiều Ngọc: “Tôi đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay

lai."

"Ừ."

Ôn Thiều Ngọc căn bản không quan tâm anh ấy có quay lại hay không.

Không quay lại càng tốt, tiết kiệm tiền.

Quay lại chỉ thêm phiền phức.

Ôn Thiều Ngọc làm việc thoăn thoắt, gói bánh bao chiên nước bỏ vào nồi, khi chín thì đặt lên thớt để nguội. Để nguội một chút, rồi cho vào túi giấy, đưa cho khách.

Cử bán được một xửng bánh bao súp, lại gói thêm một xửng.

Hắn luôn phải để ý giờ.

Tránh trường hợp bánh bao chưa chín.

Đồng hồ đeo tay của Ôn Thiều Ngọc là một chiếc đồng hồ Đông Phong, đã dùng được nhiều năm rồi, nhưng vẫn dùng rất tốt.

Đám đàn em cũng không vội vàng thúc giục Ôn Thiều Ngọc, chủ động bỏ tiền vào rổ bên cạnh: “Ông chủ, cho tôi một xửng bánh bao và năm cái bánh bao chiên nước.”

“Chờ chút, lát nữa là có.”

Ôn Thiều Ngọc bận rộn không ngừng.

Còn ở một góc khác, Tư Đồ Quang Diệu đi đến nơi Ôn Thiều Ngọc không nhìn thấy, ra hiệu cho tên đàn em.

“Cậu tên gì?”

Tư Đồ Quang Diệu không quen biết tên này, anh ấy quan sát và thấy rằng tên này là người duy nhất ở đây nhận ra mình. Hơn nữa, từ khi đến đây đến giờ anh ta cũng không đi đâu, cứ đứng ở gần đó nhìn chằm chằm.

Tên đàn em hết sức ngạc nhiên nói: “Em tên Hoàng Hán Thăng, anh cứ gọi em là A Thăng!”

“Sao cậu nhận ra tôi được?” Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng hỏi.

Tên đàn em kính cẩn nói: “Anh Tư Đồ, em là em trai của Hoàng Trí Minh, lúc trước đi theo anh trai em đã từng gặp anh một lần. Thời gian gần đây, anh trai em đặc biệt dặn dò em dẫn người đi tìm anh, hơn nữa còn phải tìm kiếm một cách công khai rầm rộ. Nếu tìm thấy anh thì cũng đừng lộ diện, cứ âm thầm bảo vệ anh là được.”

“Cậu là em trai của A Minh, trong túi cậu có tiền không? Đưa cho tôi một ít, đến lúc đó bảo anh trai cậu đưa lại cho cậu.”

Tư Đồ Quang Diệu vốn cảm thấy rất mất mặt khi phải xin tiền thuộc hạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đây là em trai của tâm phúc thì không còn thấy ngại nữa.

A Thăng lục lọi trong túi, phát hiện trên người chỉ còn hai trăm đồng. Anh ta lo lắng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi: “Anh ơi, bây giờ em đi vay người khác, vay thêm cho anh một ít!”

“Không cần!”

Bình luận

Truyện đang đọc