Ôn Độ nhớ tới năm đó bà nội cẩn thận hỏi thăm tin tức của ông cậu từng li từng tí nên cậu cũng biết rất rõ vị trí của ông cậu ở trong lòng bà nội.
Hiện giờ bên ngoài xây rất nhiều tòa nhà cao tầng, rất nhiều người đều cảm thấy ở nhà cao tầng mới có mặt mũi nhưng bà nội lại không hề động lòng, chỉ muốn ở nhà cũ.
Có rất nhiều lúc bà nội không ngủ được sẽ lén lút ngắm trăng trên trời.
Thực chất là bà đang lo lắng cho ông cậu.
"Chú sẽ phụ trách điều tra người đó, tra ra được sẽ nói với con." Tư Đồ Quang Diệu đồng ý.
Ôn Độ cười nói: "Cảm ơn chú."
"Người một nhà không cần khách sáo như vậy.
Tư Đồ Quang Diệu biết bây giờ mình hỏi cái gì cũng sẽ không hỏi ra, còn không bằng đợi đến khi tra ra được gì đó thì lại đến hỏi sau.
Nói không chừng anh ấy còn nhận ra được mà không cần phải hỏi.
Bữa trưa vô cùng phong phú.
Vốn đã sớm nên ăn cơm nhưng lại gắng gượng kéo dài hơn một giờ.
Toàn bộ quá trình bà Ôn đều mang theo nụ cười, còn không ngừng gắp thức ăn cho Từ Trí Viễn.
Khi bà biết Từ Trí Viễn đã thu dọn hành lý, không cần phải nói trong lòng vui vẻ cỡ nào.
"Về sau cứ ở lại ở nhà, đừng đi đâu cả, ngày nào chị cả cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho em."
Từ Trí Viễn cười nói: "Em không đi đâu cả, chỉ đi theo bên cạnh chị, làm cái đuôi nhỏ của chị."
Bà Ôn được em trai dỗ dành vô cùng vui vẻ, còn cố ý uống một chút rượu.
Ăn trưa xong.
Mọi người về phòng ngủ.
Từ Trí Viễn ở trong viện, viện rất yên tĩnh, rất tiện lợi cho Từ Trí Viễn ở
Trần Gia Huy và ông ở nhà phía Đông.
Có chuyện gì Trần Gia Huy cũng có thể lập tức chạy tới.
Bà Ôn sắp ngủ rồi nhưng lại mở mắt hỏi Ôn Độ: "Hôm nay có phải con mang ông cậu con về không?"
"Vâng, ông cậu thật sự đã trở về rồi, về sau cũng sẽ không đi nữa." Ôn Độ nhìn bà nội như vậy, có chút khó chịu.
Nhưng tâm trạng tổng thể vẫn là thư giãn.
"À."
Bà Ôn đáp một tiếng lờ mờ không rõ, nhắm mắt lại, thật sự ngủ thiếp đi.
Ôn Độ lo lắng bà nội sẽ tỉnh lại, vì thế đã ở lại bên này trông coi.
Nếu có chuyện gì, cậu còn có thể nhìn một chút.
Ôn Thiều Ngọc vén rèm cửa đi vào, khoát tay với Ôn Độ, thấp giọng nói: "Ba ở đây là được rồi, con mau ra ngoài đi.
Hôm nay Ôn Thiều Ngọc đã làm cơm trưa không ít.
Ôn Độ muốn để ba mình nghỉ ngơi một chút.
"Ba mau nghỉ ngơi đi."
Ôn Thiều Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn khoát tay áo: "Con nhiều việc, ở lại đây làm gì? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Con muốn làm gì thì làm đi, dù sao ba cũng rảnh, sẽ ngủ cùng bà nội con, nếu bà nội con dậy thì ba cũng sẽ dậy."
Hôm nay Ôn Độ quả thật có việc chưa làm xong, nghe thấy ba cậu nói như vậy cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Ôn Thiều Ngọc nằm ở trên giường, căn bản không buồn ngủ, không có chút ý định muốn ngủ nào.
Trong tay hắn cầm một quyển tiểu thuyết võ hiệp, tựa vào chỗ dựa mà bà Ôn hay ngồi rồi vui vẻ đọc.
Trong phòng bên cạnh, Tư Đồ Quang Diệu ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, hôm nay giữa trưa anh ấy đã uống không ít rượu.
Lúc này cả người đều không còn tỉnh táo.
Vừa nằm lên giường là lập tức bất tỉnh nhân sự.
Bà Ôn cũng uống không ít rượu, lúc ngủ mà khóe miệng cũng giương lên.
Có thể thấy được bà Ôn thật sự vui vẻ.
Ôn Oanh ăn uống no đủ rồi mới đi nghỉ trưa.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé rất có quy luật.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé đều được thiết lập rất tốt.