THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Không phải chị dâu bà không muốn lấy cái máng nuôi ngựa.

Mà là cái đó quá lớn nên cô ta chỉ có thể lấy mảng heo đi.

Khi bắt đầu mất mùa, bà cũng sinh con.

Mẹ bà và chị dâu bà đều mặt dày mày dạn tìm đến. Bọn họ cầm hai mươi quả trứng gà đến, luộc mười quả trong ngày, bản thân hai người bọn họ đã ăn hết tám quả.

Bà vừa có ý muốn người trong nhà giúp đỡ bà một chút thì chị dâu bà đã véo mẹ bà một cái.

Mẹ bà nói: "Lần trước mày đuổi hai vợ chồng già bọn tao ra ngoài, tao và ba mày cũng không chấp nhặt với mày, nhưng mày lại nói với anh mày là muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn tao, đây chính là lỗi của mày”

“Hôm nay mẹ tới xem mày cũng là đã dùng hết toàn bộ tình cảm mẹ con giữa chúng ta. Về sau ấy à, mày muốn đi con đường của mày thế nào thì cứ đi thể ấy. Tao và ba mày sẽ mặc kệ, miễn cho mày cứ oán giận bọn tao mãi, giống như bọn tao để mày chịu thiệt thòi"

"Một quả phụ như mày sau này đừng về nhà nữa, trong nhà bọn tao có việc cũng sẽ không tìm đến mày, chờ đến khi tao và ba mày chết, anh trai của mày gửi thư cho mày, mày muốn tới thì tới, không muốn tới thì bọn tao cũng không bắt buộc."

"Nếu như mày định tái giá thì về nhà nói một tiếng, bọn tao sẽ xem như vẫn còn có một đứa con gái như mày, nếu như mày không trở về, vậy sau này bọn tao sẽ coi như không có đứa con gái này nữa."

Lúc ấy bà Ôn không khổ sở.

Tất cả dường như đều nằm trong dự liệu của bà.

Bà Ôn nói tất cả chuyện xảy ra năm đó cho em trai biết với vẻ bình thản.

Nghĩ đến ba mẹ nhiều năm như vậy cũng không hỏi đến em trai một câu, bà cũng biết trong lòng em trai đau khổ thế nào.

"Làm sao em biết ba mẹ còn sống?"

Sắc mặt Từ Trí Viễn không chút thay đổi nói: "Không phải em biết bọn họ còn sống, mà là em vẫn luôn biết bọn họ còn sống.

Bà Ôn biết bọn họ còn sống, tính toán tuổi tác ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc: "Chị còn lấy làm lạ sao anh cả không gửi thư cho chị. Hóa ra là còn sống."

"Bọn họ có thể còn sống là tốt rồi, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta. Chẳng qua nếu em muốn về nhà thì cứ về xem sao." Bà tuyệt đối sẽ không trở về.

Không phải là bà không muốn cúi đầu với gia đình.

Cúi đầu trước ba mẹ mình chẳng có gì xấu hổ.

Nhưng bà Ôn thật sự không muốn liên quan gì đến những người đó nữa.

Chủ yếu là bà không muốn để cho con trai, cháu trai và cháu gái biết đến chuyện năm đó, lại càng không muốn để bọn họ bị kiểu thân thích cực phẩm này quấn lấy.

Từ Trí Viễn nói: "Nhiều năm vậy rồi mà em còn chưa từng nghe được một câu nào về em trong miệng bọn họ, thậm chí cũng quên mất bọn họ còn có một đứa con trai khác. Em săn sóc bọn họ cũng không phải bởi vì em muốn về nhà, mà là vì con trai nên dù sao cũng phải thắp một nén nhang khi ba mẹ chết.

Hôm nay ông biết người trong nhà đối xử với chị gái như vậy thì lại càng không muốn liên lạc với người trong nhà.

Ông ghét nhất là người khác cầm cái danh muốn tốt cho mình mà đi làm chuyện tổn thương mình.

Bà Ôn sẽ không khuyên em trai câu nào.

Trong lúc hai chị em nói chuyện đã đi vào trong sân nhà mình.

Từ Trí Viễn nhìn khoảng sân vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Lúc còn nhỏ em có ở lại đây thêm vài ngày. Lúc ấy bà nội nhà chị quá hung dữ, không phải tính tình hung dữ mà là trông hung dữ. Sau khi em tới thì ở miết trong phòng không dám ra ngoài, sợ sẽ gặp phải bà nội. Nào ngờ bà nội lén lút dúi cho em hai quả trứng gà, lúc ăn cơm buổi tối còn cố ý làm thịt."

Bình luận

Truyện đang đọc