THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

“Cậu đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Ôn Thiều Ngọc tắm rửa đi ra, cau mày hỏi.

Tư Đồ Quang Diệu cũng không lừa dối hắn: “Cấp dưới của tôi tìm thấy tôi. Nhưng có một số việc chưa giải quyết, tôi tạm thời không định trở về.”

Anh ấy nói quá tự nhiên, như thể Ôn Thiều Ngọc không là người ngoài.

Ôn Thiều Ngọc cười nhẹ: “Cho nên 200 đồng trước đó của cậu, cũng là cấp dưới của cậu đưa à? Xem ra cậu kiếm ăn không được tốt lắm. Hai trăm đồng mà cậu cũng coi như bảo bối.”

Tư Đồ Quang Diệu: “...”

“Sau này cậu không nên kiếm

một công việc ổn định mà kiếm

ăn ở bên ngoài nữa, không có lý tưởng là không được rồi. Lúc trước tôi bảo cậu tìm tiền, cậu còn không muốn đi.”

“Đã như vậy, cậu theo tôi học làm bánh bao đi! Sau này tiệm bánh bao có thể mở thêm hai nhà, cho cậu quản một tiệm. Về sau không lo không cưới được vợ.”

Tư Đồ Quang Diệu không cười nhạo Ôn Thiều Ngọc.

Mà trong lòng anh ấy cảm thấy rất ấm áp.

Ôn Thiều Ngọc đang dùng phương thức của mình quan tâm anh ấy, giản dị, lại kiên định, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, rất hạnh phúc.

“Được!”

“Vậy cậu luộc mì trước đi, luộc mì xong, tôi sẽ trị thắt lưng cho cậu.”

“...”

Người này thật sự biết sai khiến người khác.

Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Thiều Ngọc làm vài lần, cảm thấy rất đơn giản. Anh ấy đổ nhiều nước vào trước, xong bỏ mì vào. Làm tới làm lui ba bốn lần, mì càng ngày càng nhiều.

Ôn Thiều Ngọc đứng bên cạnh nhìn, khoé mắt như muốn nứt ra: “Cậu làm gì vậy? Nhiều mì như vậy có thể ăn hết à? Ngày mai cũng không bán được, thật uổng phí! Tôi thấy cậu vừa nghèo lại không biết tiết kiệm.”

Ôn Thiều Ngọc mắng xong, tự mình động tay vào làm.

Tư Đồ Quang Diệu bị mắng nhưng lại không dám nói một câu nào, anh ấy xoay người định đi, sau lưng truyền đến giọng nói âm trầm của Ôn Thiều Ngọc: “Chạy đi đâu?”

Ôn Thiều Ngọc mắng xong, trong lòng rất sảng khoái.

Chẳng trách mẹ hắn lại thích mắng chửi người khác như thế.

Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên ý thức được, mình vẫn bị mẹ ảnh hưởng. Hắn sẽ theo bản năng giải quyết vấn đề theo cách của mẹ.

Thật ra như vậy không tốt.

Tuy hắn tức giận mắng mỏ, nhưng không có ác ý.

Ôn Thiều Ngọc ăn mì xong, nhìn Tư Đồ Quang Diệu: “Sau này tôi không mắng cậu nữa, cậu tự lo bữa ăn đi. Sau này sống thật tốt, học nghề cho tốt.  Người có tay nghề đi đâu cũng không chết đói. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có thể một miếng cơm ăn. Còn có thể nuôi sống người trong nhà.”

Tư Đồ Quang Diệu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Thiều Ngọc, biết mình không nói cho Ôn Thiều Ngọc về công việc của mình, nên Ôn Thiều Ngọc mới lo lắng anh ấy không nuôi sống được bản thân mình.

Anh ấy muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết của Ôn Thiều Ngọc, theo bản năng gật đầu: “Tôi học.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Ôn Thiều Ngọc rất hài lòng.

Thời gian châm cứu hơi lâu.

Đến lúc rút kim ra, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc: “Ai tới vậy? Để tôi đi xem.”

Hắn để kim bạc vào trong ngăn kéo, rồi đứng lên mở cửa.

Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, hai mắt hắn lập tức trừng lớn, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Người ngoài cửa:??

Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ mặt mình: “Xuất hiện ảo giác, xuất hiện ảo giác!”

Hắn xoay người Muốn đi vào bên trong.

Chuông cửa lại reo.

Bên ngoài truyền đến giọng nói giận dữ của bà Ôn: “Ôn Thiều Ngọc, mày mở cửa ra cho tao. Mày ở trong phòng làm chuyện gì mà không thể người khác nhìn thấy hả?”

Ôn Thiều Ngọc nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức xoay người mở cửa, mắt trợn tròn, sau đó hắn mừng rỡ nhào tới.

Ai ngờ một tay bà Ôn kéo hắn ra, trực tiếp đi vào trong phòng.

Giờ bà muốn nhìn xem tiểu yêu tinh nào trốn ở bên trong!

Bà Ôn hùng hổ đi vào, nhìn thấy trên giường trong phòng, có một người đàn ông để trần cánh tay nằm úp sấp, bà xoay người cầm chổi lông gà lên, xoay người quất lên người Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc không hiểu sao bị đánh, kêu to: “Mẹ, mẹ làm gì vậy!”

Bà Ôn quay lại nói với những người khác: “Mấy đứa đừng vào vội, ai cũng đừng ngăn cản bà đánh chết cái tên không biết xấu hổ này!”

“Mẹ, mẹ có chuyện gì từ từ nói, mẹ đánh con làm gì?” Ôn Thiều Ngọc vừa trốn vừa nói, cuối cùng không có biện pháp lẻn vào trong phòng nên trốn ở sau lưng Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy bà Ôn, vội vàng đứng dậy mặc áo vào, anh ấy vừa mới đứng vững, Ôn Thiều Ngọc đã

lẻn chạy ra sau. Anh ấy nhìn cây chổi lông gà trước mắt, lễ phép chào hỏi bà Ôn.

“Bác gái, vì sao bác lại đánh Ôn Thiều Ngọc ạ?” Tư Đồ Quang Diệu nghiêm mặt, vẻ mặt rất hung dữ.

Nhưng bà Ôn còn hung dữ hơn cả anh ấy.

Bà cười lạnh một tiếng nói: “Tôi đánh con trai của tôi, có quan hệ gì với cậu?”

Bà Ôn chỉ vào Ôn Thiều Ngọc mắng: “Mày tự động cút ra, hay là tao qua đó kéo mày ra?”

“Mẹ, mẹ có chuyện gì thì từ từ nói, nào có ai vừa đến đã đánh người? Con biết con đi hát là không đúng, nhưng bây giờ ca sĩ cũng là một nghề nghiệp, còn có tiền lương nữa. Nếu con thật sự trở thành ca sĩ, cũng có thể đứng đắn kiếm sự không làm việc không đàng hoàng mà.”

Ôn Thiều Ngọc giải thích xong, lấy lòng nói, “Mẹ, mẹ tin tưởng con một lần được không? Còn có người ngoài ở đây! Mẹ để cho con chút mặt mũi đi!”

Còn người ngoài?

Tên nhóc suốt ngày không làm được việc gì nên hồn này!

Bà không thèm tin lời nói quỷ quái của hắn đâu!

“Hừ, tao thấy mày còn chưa biết mình sai ở chỗ nào đâu đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc