THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Trước khi Chu Mẫn Nguyệt về nước vốn còn rất thấp thỏm.

Trải qua mấy ngày ở chung, Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy ở nhà thật sự rất tốt.

Bà nội tìm mọi cách để nấu những món ăn mà cô ấy thích, mùi vị thanh đạm lại không dầu mỡ, mấu chốt là vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng. Mỗi ngày còn có người tới giải sầu cùng cô ấy, cô ấy không chỉ được xem TV mà còn được nghe nhạc, đọc sách...

Dù sao cô ấy ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì chính là được dỗ vui vẻ.

Mỗi ngày trôi qua khá tự tại.

Căn bản không cần quan tâm đến người khác nói gì về cô ấy.

Mấu chốt là sau khi mẹ ruột cô ấy tới đây hai chuyến, nói vài câu với cô ấy thì người nhà chồng căn bản cũng không nói gì đến cô ấy nửa câu nào. Còn lo lắng không đủ sách cho cô ấy đọc, bảo em gái đến thư viện mượn sách.

Rõ ràng sức khỏe của em gái không tốt lắm, mấy ngày hôm trước còn bị cảm lạnh phải ở viện một tháng.

Cả gia đình vẫn vây quanh cô ấy.

Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy đời trước mình đã tích đức lớn nên mới có thể có được vận may đời này.

"Không biết đời trước chị phải làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể gả cho anh trai em, trở thành một thành viên trong gia đình này." Chu Mẫn Nguyệt ăn nho, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười hạnh phúc.

Lại không chú ý tới sắc mặt của Ôn Oanh bên cạnh hơi thay đổi.

Cuối năm, Ôn Độ trở về.

Ôn Oanh kéo anh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh trai, vì sao kiếp trước chị dâu và anh không ở bên nhau?

Tại sao anh trai lại ở bên Kiều Huyên Huyên?

Lúc trước anh trai không chịu nói.

Dù sao bây giờ cũng nên nói rồi đúng không?

"Lúc ấy anh cưới Kiều Huyên Huyên là bởi vì Kiều Huyên Huyên nói trong bụng cô ta có đứa con của anh. Lúc trước anh từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn với một người phụ nữ, cho rằng người kia chính là Kiều Huyên Huyên.

“Anh cho rằng giữa anh và chị dâu em đã không còn khả năng nữa, cho nên mới không đi tìm cô ấy. Anh không biết Kiều Huyên Huyên gây trở ngại giữa chừng, lại càng không biết cô ấy mang thai con của anh. Trong thời đại đó mà chưa kết hôn đã có thai thì sẽ bị người khác chỉ trỏ. Sau khi cô ấy đi xa tha hương, anh cũng không thể tìm thấy được nữa. Về sau thì cô ấy qua đời."

Ôn Oanh lạnh hết cả người.

Cô run rẩy hỏi: "Người anh thích vẫn luôn là chị dâu đúng không?"

"Phải.”

"Có phải Kiều Huyên Huyên vẫn luôn biết sự thật không?"

"Không sai."

"Vì cô ta nên anh và chị dâu mới chia lìa?"

Đúng vậy.

"Cái chết của chị dâu..." Ôn Oanh không nói nổi nữa.

Cô rất khó chịu.

Ôn Độ cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của em gái, biết ngay em gái đã hiểu lâm.

"Không phải cô ấy chết sớm, mà là đến tuổi trung niên, bởi vì mệt nhọc nên mắc bệnh trong người, vì thế mới chết sớm hơn anh một chút." Lúc anh biết được sự thật, Chu Mẫn Nguyệt đã không còn sống được mấy ngày nữa.

Nửa đời trước tuy cô ấy rất khổ cực nhưng con cái rất biết phấn đấu.

Anh không đến làm phiền cô ấy.

Chỉ là mời bác sĩ tốt nhất giúp cô ấy.

Chăm sóc con cái của cô ấy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đời này anh lại theo đuổi người ta về tay sớm như vậy.

Anh thích cô ấy.

Không muốn bỏ lỡ cô ấy thêm nữa.

Tóm lại là kiếp trước anh nợ cô ấy.

Trời xui đất khiến, bọn họ chia xa cả đời.

Ôn Oanh cắn môi, hung dữ hỏi: "Vậy anh cứ như vậy tha cho Kiều Huyên Huyên ư?"

"Ai nói anh tha cho Kiều Huyên Huyên?" Ngữ khí lành lạnh của Ôn Độ làm cho Ôn Oanh sửng sốt.

Cô kinh ngạc hỏi anh trai: "Anh xử lý Kiều Huyên Huyên như thế nào?"

"Chuyện này không cần em quan tâm. Một cô gái biết những thứ này không tốt, em chỉ cần biết người một nhà bọn họ chỉ có thể nghèo rớt mồng tơi cả đời là đủ rồi.

Ôn Độ chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay.

Bình luận

Truyện đang đọc