THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Dù cho có nói thế nào, Ôn Oanh hôm nay vô cùng có lý.

"Biết rồi, biết rồi."

Ôn Độ sải chân dài chưa tới hai bước đã đi vào phòng, cậu dọn dẹp căn phòng ở phía Tây một chút. Bản thân cậu thấy căn phòng phía Tây đã có người quét dọn nên cậu cũng chỉ dời một ít đồ đạc đi.

Sau đó cậu đi về phía sau.

Định mang hết đồ của Ôn Oanh tới đây.

Ôn Oanh đi theo phía sau, tuy không lấy bao nhiêu đồ đạc nhưng vẫn ở bên cạnh không ngừng chỉ huy.

Ôn Oanh chỉ mang đồ cần dùng gấp tới, những thứ khác đều có thể để lại không cần di chuyển.

"Được rồi, buổi tối em có thể ở chỗ này, anh mau nói đi."

Ôn Oanh xếp bằng ngồi ở trên giường, trừng to mắt nhìn Ôn Độ chằm chằm, trước mặt cô bé còn đặt một ly nước, cũng không quên rót cho Ôn Độ một lỵ.

Chậc.

Cô bé này đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

"Anh trai, anh nói nhanh lên, nói xong chúng ta còn đi ngủ."

"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, lúc trước anh ra khỏi thôn quả thật đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng lúc anh chuyển gạch ở công trường thì cũng có người đã dạy bảo anh kiến thức.

Ôn Độ trút bỏ mọi gian khổ mà cậu đã phải chịu đựng chỉ bằng một câu nói nhẹ như mây gió.

Ôn Oanh bĩu môi: "Anh gạt em!"

"Cho nên anh mới nói những chuyện cũ mà em nhìn thấy đều không hoàn chỉnh, nếu như em nhìn thấy toàn bộ cuộc đời anh thì bây giờ sẽ không đến chất vấn anh."

Ôn Độ muốn nói với em gái rằng đừng quá khó chịu.

Ôn Oanh biết rõ trong chuyện này có vấn đề nhưng cũng không biết chỗ nào có vấn đề.

Cô bé phồng má, vẻ mặt không phục nhìn anh trai.

Không thuyết phục được anh trai, vậy thì chơi xấu là được.

Dù sao bất kể hôm nay có thể nào, cô bé cũng phải biết được chuyện đời trước của anh trai.

"Nếu như anh không nói cho em biết, em sẽ nói hết tất cả nội dung trong mơ mà em nhìn thấy cho bà nội biết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh căng thẳng nhưng nét mặt không quá nghiêm túc.

Ôn Oanh vốn dĩ không biết dáng vẻ hung dữ của mình khiến người ta yêu thích đến mức nào.

Cho dù cô bé có nói như vậy, Ôn Độ cũng không nỡ nói một câu răn dạy cô bé.

"Nếu như em muốn nói cho bà nội biết cũng không phải không được. Nhưng em có xác định tâm trạng của bà nội sau khi nghe em kể về giấc mơ này xong sẽ không bị ảnh hưởng không?"

Ôn Oanh: "..."

Hiệp thứ hai, Ôn Oanh lại thua.

"Thế nên anh muốn nói lời mà không giữ lời sao? Anh vốn dĩ không có ý định nói cho em biết chân tướng mọi chuyện đúng không? Bởi vì trong đó có thứ mà em không thể biết sao? Cái em nhìn thấy là một đời trôi qua vô cùng cay đắng của anh, chẳng lẽ vẫn còn có những hình ảnh rất khó để cho em tiếp nhận hơn thế u?"

Cũng không phải Ôn Oanh cố ý ép hỏi anh trai.

Sâu bên trong cô bé có một cảm giác, cảm giác dường như anh trai đang giấu diếm một chuyện rất quan trọng.

"Chị dâu mà em nhìn thấy là người anh từng thích" Ôn Độ bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Trong lòng Ôn Oanh lờ mờ cảm giác được, cô bé vẫn cảm thấy là chỗ này có vấn de.

Cô bé rất ngoan ngoãn nhìn anh trai, không nói một câu nào, lẳng lặng chờ anh trai kể lại chuyện xưa ở kiếp trước của mình.

A!

Không phải tất cả câu chuyện đời trước, mà là câu chuyện tình cảm kiếp trước.

"Về phần những thứ khác, cái em không nhìn thấy là anh trai rất có tiền"

Vẻ mặt Ôn Độ rất thiếu đánh.

Ôn Oanh híp mắt nhìn anh trai, khóe môi nhếch lên một độ cong ác liệt: "Ôn Độ! Nếu như anh không nói chuyện đàng hoàng, về sau em sẽ không bao giờ thèm gọi anh là anh trai nữa. Dù sao anh Hạo Chi cũng rất muốn em làm em gái của anh ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc