THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Ôn Oanh đỏ mắt nói: “Bà nội, nếu cả đời anh trai không thi đậu trung học thì sao ạ?”

Bà Ôn dừng tay, không thay đổi sắc mặt nói: “Sao con biết anh con thi không đậu?”

“Anh trai con là người đầu tiên ra khỏi trường thi.” Vừa nghĩ đến chỉ số thông minh đáng lo ngại của anh trai, Ôn Oanh lo lắng không thôi.

So với chuyện này, chuyện cô bé sốt ruột hơn cả, là bản thân lớn lên quá chậm.

“Bà nội, chờ anh về chúng ta đi tìm hiệu trưởng trường học, cho con nhảy lớp được không?”

Bà Ôn nhìn cháu gái, cảm thấy cháu gái đang nói linh tinh: “Con cho rằng trường học là nơi bà có thể quyết định à? Bà bảo nhảy lớp, con có thể nhảy lớp sao? Không thi cử trong trường học? Nếu con không thi đậu, con cảm thấy có cho con nhảy lớp không?”

“Vậy thì thi! Nếu con thi qua, có phải có thể nhảy lớp không?” Ôn Oanh nhíu mi tâm tinh xảo, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.

Trước khi trở về tham gia cuộc thi, cô bé phải tiếp tục xem sách giáo khoa, xem sách giáo khoa lớp trên một lần, tranh thủ thi tốt. Tốt nghiệp tiểu học sớm một chút, đi học trung học cơ sở. Cấp hai cũng phải rút ngắn thời gian, cố

gắng học xong trong vòng hai năm, sau đó đi học cấp ba.

Chỉ cần lên đại học, là có thể có tiền.

Ôn Oanh đếm ngón tay: “Sao còn lâu thế ạ?”

Bà Ôn không để ý cháu gái ngồi nói lẩm bẩm nữa, bà đang suy nghĩ buổi tối làm chút gì cho cháu trai ăn.

Thi cấp ba chỉ có hai ngày.

Cháu trai thi xong, bọn họ sẽ trở về.

Sau khi trở về, cháu trai sẽ dẫn mọi người trở về Sở Thành.

Không biết đến khi nào có thể gặp lại.

Tuy cháu trai đã nói sẽ thường xuyên trở về, nhưng bà Ôn không quá tin tưởng.

Nhỡ đâu đến tận cuối năm mới trở về thì phải làm sao đây?

Cho nên lúc cháu trai ở nhà, bà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho cháu trai.

Trong phòng thi.

Ôn Độ lại nộp bài trước.

Những người khác đều cảm thấy Ôn Độ nhất định không làm gì mà đã nộp.

Cứ như vậy, hai ngày thi xong.

Sau đó Ôn Độ cũng không cần tự mình đến trường nữa, người trong nhà có thể làm thủ tục giúp cậu.

Cả nhà trở về nhà trong thành phố.

“Bà đã mua rất nhiều trứng”

Bà Ôn muốn làm trứng luộc nước trà, nên cần không ít trứng gà.

Bây giờ để mua được trứng gà trong thành phố còn phải mua vé.

Trứng gà bà lấy trực tiếp từ nông trường Hồng Tinh nên không cần vé, vì thế bà lấy nhiều hơn không ít.

“Bà nội, sau này con sẽ bảo Tiểu Lục đưa trứng cho bà một tuần một lần. Bà không cần ra ngoài mua nữa. Nếu cần nhiều thì cứ mua nhiều. Con và bí thư đã nói với trưởng thôn. Tiểu Lục đã cử người đi gọi người trong thôn ấp gà

con, nuôi gà. Về sau gà và trứng gà trong thôn chủ yếu cung cấp cho Tiểu Lục.”

“Cung cấp cho Tiểu Lục?” Bà Ôn kinh ngạc.

“Tiểu Lục mở một cửa hàng.” Ôn Độ cũng mới biết được.

Quần áo cậu mang về cho Tiểu Lục, sau khi Tiểu Lục bán đi, kiếm được đầy bồn đầy bát. Cậu ấy vốn định mở một cửa hàng bán áo, nhưng sau đó phát hiện khắp đường đều bán quần áo. Nếu bây giờ mở cửa hàng bán, còn mở một sạp bán.

Đúng lúc Ôn Độ trở về, cậu ấy lập tức tìm Ôn Độ học hỏi kinh nghiệm, hỏi Ôn Độ xem còn có thể làm chút gì.

Ôn Độ nhanh chóng nói: “Chỗ chúng ta có tiệm vịt quay, anh có thể làm một tiệm chuyên bán gà quay, còn có thể bán gà rán!”

“Vậy tôi phải tìm người học tay nghề.”

Tiểu Lục không phải là một người thiếu quyết đoán, cậu ấy nhanh chóng nhờ người ta mua cửa hàng.

May cậu ấy có vận khí tốt, vừa vặn tìm được cửa hàng thích hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc