Nhưng đối với bên ngoài, hắn chỉ dám tự nhận mình là người hầu của Từ Trí Viễn.
Vừa rồi Từ Trí Viễn nói hắn là con nuôi của ông nên miễn bàn hắn đã kích động cỡ nào.
"Trần Gia Huy, cậu cũng nên có chút tiền đồ đi, nếu để người trong công ty nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì cậu không còn một chút uy nghiêm nào nữa đâu.
Tâm trạng của Từ Trí Viễn rất tốt, lúc này còn có tâm trạng trêu chọc Trần Gia Huy.
Trần Gia Huy bị nói có chút ngượng ngùng: "Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy nên không sao cả."
Từ Trí Viễn: "...”
Được rồi, con trai lớn rồi, bỗng nhiên nổi loạn.
"Nếu không có việc gì thì lái xe trở về, mang đồ đạc của tôi đến đây"
Dù sao lái xe qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, trở về vừa đúng giờ ăn cơm trưa.
"Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi ngay"
Trần Gia Huy nói xong thì muốn ra cửa.
Ôn Độ nghe thấy bèn vội vàng đi tới nói: "Ông cậu, bọn con cũng muốn qua đó xem, Oanh Oanh lớn như vậy rồi mà còn chưa từng ngồi xe bao giờ."
"Muốn đi thì đi đi, đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Hay là khoan trở về lấy đồ, cứ để A Huy dẫn hai đứa ra ngoài chạy hai vòng."
Từ Trí Viễn cưng chiều con cháu không có giới hạn.
Ôn Độ vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, chỉ là cảm nhận một chút mà thôi, không cần phải cố ý đi hai vòng."
"Vậy các con cứ xem mà làm."
Dù sao xe cũng ở đây, hai đứa nhỏ muốn ngồi lúc nào thì ngồi.
"Chú Huy, phiền chú chờ ở đây một chút, con đi gọi em gái đến "Đi đi."
Ôn Độ bước nhanh ra phía sau, gõ cửa một cái mới tiến vào.
Chẳng qua cậu cũng không trực tiếp đi vào mà là cất cao giọng hỏi một câu: "Oanh Oanh, bây giờ anh vào có tiện không?”
Ôn Oanh: "..."
Anh trai lắm quy củ thật.
Nhưng không đáng ghét.
"Anh vào đi"
Nhận được câu trả lời của em gái, Ôn Độ mới tiếp tục đi vào bên trong.
Ôn Oanh ở trong phòng học tập, cho đến khi anh trai đến mới đặt bút xuống, quay đầu hỏi cậu: "Ăn cơm sao? Vậy anh trực tiếp gọi một tiếng là được rồi, còn cố ý tới đây làm gì?"
"Không phải, là muốn bảo em đi theo anh sang bên nhà ông cậu để xem người đó có ở đây không. Nếu như ông ta có ở đây thì em nhỏ giọng nói với anh một tiếng.
Tuyệt đối không thể đặt một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh ông cậu, vẫn nên xử lý trước thời hạn thì tốt hơn.
Ôn Oanh vừa nghe đã hiểu.
Cô bé lập tức đứng dậy: "Đi mau thôi, chúng ta mau qua đó xem.
Nhỡ đâu thật sự có nhân vật nguy hiểm đó thì thật phiền phức.
Ôn Độ gật đầu.
Hai anh em lên xe.
Sau khi đến chỗ ở của Từ Trí Viễn, Trần Gia Huy xuống xe mở cửa, chỉ là không đợi hắn mở cửa thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên trong.
Lộ ra một khuôn mặt có chút không có tình người.
Ôn Oanh lập tức kích động nắm lấy cánh tay Ôn Độ, thấp giọng nói ba chữ: "Là ông ta"
Ôn Độ hiểu ngay, hóa ra người này chính là người đã giết chết ông cậu, muốn kế thừa di sản của ông cậu.
"Chắc chắn chứ?"
Ôn Độ sợ nhận lầm, tuy trong lòng đã xác nhận rằng người trước mắt này chính là người đã giết chết ông cậu ở kiếp trước nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa, miễn cho trách lầm một người tốt.
Ôn Oanh rất dùng sức gật đầu, còn rất cao giọng khẳng định nói: "Cho dù có đốt người này thành tro em cũng nhận ra."
Trong lòng Ôn Độ đã hiểu rõ.
Ôn Độ cố ý hạ thấp giọng nói với Ôn Oanh: "Bây giờ em đừng nhìn vào mắt ông ta, cố gắng đừng nói chuyện với ông ta, cố gắng không nhìn thấy sự tồn tại của ông ta."