THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Có vài lời nói xong rồi sẽ qua.

Thật ra Ôn Oanh rất không nỡ bỏ người bạn nhỏ này của mình.

Cô bé cũng có rất nhiều bạn mới ở Bình Thành.

Nhưng cô bé cảm thấy cô bé và những đứa trẻ ở Bình Thành không giống nhau. Cô bé thích chơi với Tổng Lệ Dĩnh hơn.

"Lúc ấy em cũng muốn biết Tống Lệ Dĩnh đang bận chuyện gì, nhưng anh Tiểu

Lục nói Tống Lệ Dĩnh phải ở nhà nấu cơm cho mẹ cậu ấy."

Lúc ấy trong lòng Ôn Oanh rất khó chịu nhưng lại không có cách gì để thay đổi. Cô bé đành phải nói anh Tiểu Lục không cần qua tìm Tống Lệ Dĩnh nữa.

Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.

Ôn Oanh đã sớm không còn là đứa trẻ năm đó chờ đợi bạn nhỏ tới thăm cô bé nữa.

Cô bé lớn lên cũng trở nên hiểu chuyện hơn.

Người tiếp xúc bên cạnh cô bé đã sớm không phải là người mà người trong thôn này có thể tiếp xúc được.

Là cô bé ép buộc quá đáng.

"Nếu không vui thì khóc đi.

Ôn Độ đau lòng xoa đầu cô bé.

Ôn Oanh ngẩng đầu, mềm giọng nói: "Anh trai, em đã không còn tức giận nữa, cũng không còn khổ sở. Tình cảm giữa em và Tổng Lệ Dĩnh cũng chỉ nhiều đến vậy. Em thật sự rất coi trọng người bạn này, nhưng em trong mắt cậu ấy chưa chắc đã là người bạn tốt nhất của cậu ấy."

“Đời người còn rất dài, sau này em còn có thể có những người bạn khác, không cần thiết phải có một người bạn đến vậy. Nếu như sau này cậu ấy nguyện ý tới tìm em chơi, vậy thì em vẫn sẽ ở đó, về phần có phải là người bạn tốt nhất của cậu ấy hay không thì không nhất định. Ít nhất, bọn em vẫn quen biết nhau, cho dù quan hệ là đồng hương cũng không tệ"

Mà cô bé còn có Chi Chi ở đây!

Ôn Oanh biết mặc kệ trên thế giới này xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù cô bé vẫn là cô bé bình thường ở nông trường Hồng Tinh, Chi Chi cũng sẽ làm bạn với cô bé.

Chi Chi của cô bé là Chi Chi tốt nhất trên thế giới.

"Anh trai, anh có tin tức gì của Chi Chi không?”

Ôn Độ không ngờ thỉnh thoảng em gái còn hỏi một câu về thằng nhóc Luật Cảnh Chi kia. Cậu thản nhiên gật đầu, không hề muốn nói cho em gái biết về tin tức của thằng nhóc thối đó.

Nhưng nếu như cậu không nói, em gái sẽ tìm những người khác rồi hỏi, vậy còn không bằng tự mình nói cho em gái biết.

Ít nhất cậu còn có thể chọn lọc mà nói cho em gái.

"Em muốn biết cái gì? Hỏi thẳng đi, anh biết thì sẽ nói cho em biết." Muốn cậu nói, đây là chuyện không thể nào.

"Nghỉ lễ năm nay Chi Chi có về không?" Ôn Oanh hỏi ra câu muốn hỏi nhất.

Ôn Độ nói: "Sẽ không"

"Không về sao? Không phải lúc trước cậu ấy nói năm nay sẽ về sao?" Ôn Oanh nhíu mày, cảm thấy tin tức của anh trai dường như không đúng lắm.

"Vậy thì anh không rõ lắm" Cậu nhìn thoáng qua những bà lão đang đi tới cách đó không xa, lập tức đứng dậy nói: "Anh đi đây, có người tới"

Ôn Độ cũng không muốn bị những bà lão kia vây xem.

Ôn Oanh nhìn thấy mấy bà lão, vốn định vào nhà chính, rồi lại nghĩ rằng mấy bà lão ấy cũng sẽ vào nên xoay người tiến vào phòng nhỏ.

Cô bé đang trốn.

Một bà lão thì được, nhưng một nhóm thì không được.

"Bà nội, có người tới!"

Trước khi Ôn Độ vào nhà còn hô về phía cửa một tiếng.

Mấy bà lão đến rồi, đương nhiên phải để cho bà nội tiếp đãi.

"Ai tới thế?"

Bà Ôn hỏi, bước ra ngoài, vừa đến cửa mới phát hiện có rất nhiều bà lão tới.

Bà Ôn mặc quần áo mới tinh đứng ở cửa, vừa nhìn đã biết không giống với những bà lão khác.

Bình luận

Truyện đang đọc