THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Chủ yếu là thân thể của Ôn Oanh có hơi khó chiều. Người khác bị cảm lạnh chảy nước mũi chỉ cần hai ngày là khỏi, nghiêm trọng hơn một chút thì cũng chỉ cần uống thuốc hai ngày, bảy tám ngày sau là có thể khỏi.

Nhưng đến lượt Ôn Oanh thì mỗi lần cảm lạnh đều sẽ phát sốt, mà mỗi lần phát sốt đều phải chích một mũi.

Cô bé cũng không bệnh nặng gì, nhưng mỗi lần bệnh nhẹ đều có thể khiến cho người ta phải lo lắng đề phòng.

Mắt cá chân trông cũng vô cùng yếu ớt

Giống như tùy tiện nhảy hai cái là sẽ gãy.

Ôn Oanh nghe lời đứng vững lại, sau đó kéo tay áo Ôn Độ lắc lắc, nũng nịu hỏi:

"Anh trai, anh nói thật sao? Có phải anh thật sự không đi nữa chứ không phải đang dỗ dành em vui vẻ đúng không?"

"Đương nhiên không phải đang dỗ em vui vẻ.”

Ôn Độ biết em gái mình không phải là một đứa trẻ bình thường, tuy có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ và không thể coi cô bé như người lớn trưởng thành nhưng cô bé lại hiểu biết nhiều hơn những đứa trẻ khác.

Bởi vậy có mấy lời, Ôn Độ sẽ nói thẳng với em gái.

"Trọng tâm công việc kế tiếp của anh sẽ chuyển đến Bình Thành. Bên phía Bình Thành cũng sẽ phát triển mạnh. Bên Sở Thành đã ổn định rồi nên tiếp theo chính là Bình Thành”.

Mặc kệ thành thị khác phát triển bao nhiêu, Bình Thành mới là căn cơ cuối cùng.

Ôn Độ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

Ôn Oanh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Cô bé không biết anh trai sẽ bận bịu việc gì, cô bé chỉ biết sau này anh trai sẽ bận bịu ở Bình Thành.

Mặc dù có thể không gặp được anh trai mỗi ngày, nhưng một tuần chắc chắn có thể gặp được hai ba lần.

Chỉ cần anh trai còn ở Bình Thành, cô bé muốn gặp anh trai cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Bà nội đâu rồi?"

Hành lý của Ôn Độ đã được trợ lý đưa vào trong nhà.

Sau khi cậu và em gái vào phòng khách nhưng không thấy bà nội đâu mới quay đầu hỏi em gái.

Ôn Oanh nói: "Bà nội đến cửa hàng rồi, cửa hàng phải sửa sang lại một chút, bà nội đang nói chuyện với người khác.”

"Vậy trưa nay để anh nấu cơm." Ôn Độ nói xong bèn cởi áo khoác tây trang đắt tiền ra, xắn tay áo lên chuẩn bị nấu cơm.

Đúng lúc bà Ôn từ bên ngoài trở về, thấy tư thế này của cháu trai bèn nói: "Cơm trong nhà không cần con làm."

Bây giờ chính sách đã thay đổi, có không ít người đến Bình Thành xin việc.

Bà Ôn bèn mời một người có tài nấu nướng rất tốt đến nhà nấu cơm.

Ôn Độ đã lâu không nấu ăn, thậm chí còn không biết bà nội đã thuê người khác.

Ôn Oanh nhận thấy tâm trạng của anh trai suy sụp bèn kéo cậu qua một bên nhỏ giọng nói: "Chị Béo nấu cơm ngon lắm, nghe nói tổ tiên chị ấy là đầu bếp. Đây cũng là vì bà nội muốn em béo lên một chút nên mới cố ý tìm về đấy. Nhưng dù em ăn không ít thì cân nặng vẫn không hề tăng lên chút nào. Bà nội cảm thấy chuyện này hơi bẽ mặt nên không nói cho bất kỳ ai biết."

Ôn Độ củi đầu nhìn em gái, giơ tay xoa đầu cô bé.

"Vậy tại sao em ăn mà không béo lên?"

Ôn Oanh rất tủi thân nói: "Sao em biết được chứ? Em cũng muốn biết vì sao em ăn hoài mà không béo lên đấy:

Mặc dù cô bé cảm thấy tủi thân nhưng khóe miệng giương lên kia lại biểu hiện nội tâm của cô bé đang rất vui vẻ.

Lúc này Ôn Oanh kéo anh trai ra xa hơn, nhỏ giọng nói: Anh trai, mấy cô gái trong mơ của em đều nói gầy một chút mới xinh đẹp, thế nên em cũng muốn gầy.

Ôn Độ như có điều suy nghĩ nhìn chăm chăm cô bé.

Bình luận

Truyện đang đọc